Chương 3
09
Sau khi kết hôn với Chu Tư Viễn, nhà họ Lê tặng cho chúng tôi một căn biệt thự nằm ở trung tâm thành phố, vừa yên tĩnh lại vừa tiện nghi, vị trí vô cùng đắc địa.
Khi tôi và Chu Tư Viễn đến nơi, phát hiện trước cổng biệt thự có hai người đang đứng – không ai khác ngoài “tình thánh” Lê Tụng và cô bạn gái nhỏ của anh ta, Lương Duyệt Nhi.
Tôi bước xuống xe, cùng Chu Tư Viễn tiến đến gần họ.
“Hai người, các người làm gì ở nhà tôi thế?”
Lương Duyệt Nhi e dè trốn sau lưng Lê Tụng, trông như thể bị tôi hù dọa, gương mặt đầy vẻ yếu đuối.
Nhìn thấy cảnh đó, cảm giác muốn bảo vệ của Lê Tụng rõ ràng lập tức bùng lên: “Nhà cô? Đây là biệt thự mẹ tôi tặng tôi, tôi mới là người nên hỏi hai người đến đây làm gì!”
Lúc này, quản gia của biệt thự thấy tôi và Chu Tư Viễn, liền tiến ra đón: “Cậu chủ, cô chủ, hai người đã đến rồi.”
Tôi còn chưa kịp bước vào, Lê Tụng đã kéo Lương Duyệt Nhi định đi vào trước. Nhưng quản gia nhanh chóng chặn lại: “Thưa ngài, xin đừng tự tiện xâm nhập vào nhà của người khác.”
“Ông già này bị sao thế? Đây là nhà của tôi, mấy hôm trước tôi còn vào đây mà. Nếu ông còn như vậy nữa, đừng trách tôi sa thải ông!”
Chu Tư Viễn bình thản nói: “Bây giờ căn nhà này chẳng liên quan gì đến anh nữa. Tôi đã thay toàn bộ khóa rồi. Nếu anh cố tình vào thì sẽ là tội xâm nhập gia cư trái phép, và anh không có quyền sa thải ông ấy.”
Nói xong, anh quay sang quản gia: “Chú làm tốt lắm. Lát nữa tôi sẽ bảo người tăng lương cho chú.”
Lê Tụng, người đã làm thiếu gia hơn hai mươi năm trời, quen với việc được người khác tôn trọng vì danh phận của mình, giờ lại bị mất mặt thế này, chỉ biết đứng sững người tại chỗ, không biết phải làm gì.
Lương Duyệt Nhi dịu dàng nói, ánh mắt tràn đầy vẻ đáng thương nhìn Chu Tư Viễn: “Cô Giang, anh Chu, thật xin lỗi, chúng tôi không cố ý làm phiền, chỉ là…”
Chưa kịp nói hết câu, Chu Tư Viễn đã cắt ngang: “Nếu biết xin lỗi thì đi nhanh đi chứ còn gì.”
Tôi chẳng cần ra tay, chỉ khẽ cong môi cười, khoác tay Chu Tư Viễn cùng anh bước vào sân biệt thự.
Lê Tụng và Lương Duyệt Nhi chỉ có thể đứng đó, nhìn chúng tôi bước vào, bị cánh cổng sắt ngăn cách hoàn toàn.
Trong sân có một chiếc xích đu, ánh nắng hôm nay rất đẹp, đúng là thời tiết lý tưởng để ngồi xích đu.
Không lâu sau, bố mẹ chồng tôi cũng đến. Chúng tôi đã hẹn nhau ăn bữa cơm tại nhà mới.
Vừa nhìn thấy họ, Lê Tụng như bám được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng chạy đến: “Bố mẹ, hai người đến rồi!”
“Ngôi nhà này là trước đây bố mẹ mua cho con làm nhà cưới,” anh ta vừa nói vừa chỉ vào tôi đang ngồi trên xích đu ăn trái cây, “nhưng bây giờ họ không cho con vào, còn thay cả khóa nữa.”
Bố Lê nhíu mày: “Cho cậu vào làm gì? Nhà này vốn là để chuẩn bị cho hôn lễ của con trai bảo bối của chúng tôi. Giờ cậu không phải con trai của chúng tôi nữa, vẫn muốn tiếp tục chiếm dụng à?”
Lê Tụng rõ ràng bị đả kích nặng nề. Lúc này, Lương Duyệt Nhi lên tiếng: “Chú dì ơi, sao hai người có thể làm vậy? Dù gì anh ấy cũng ở bên cạnh hai người hơn hai mươi năm, hai người đã tốn bao nhiêu tâm sức nuôi dưỡng anh ấy, dù không có quan hệ huyết thống nhưng tình cảm vẫn còn mà.”
Bố Lê thản nhiên đáp: “Đúng là đã bỏ ra không ít tâm huyết, nhưng đổi lại thì sao? Công ty con giao cho cậu ta quản lý thì lộn xộn, suốt ngày dẫn gái đi chơi, tiêu xài phung phí, còn chơi trò mất tích. Nghĩ lại, số tiền và công sức bỏ ra đúng là uổng phí!”
Lê Tụng xấu hổ cúi gằm mặt, không dám nói gì thêm.
Mẹ Lê nhìn Lương Duyệt Nhi, khẽ cười: “Hai người là tình yêu đích thực phải không?”
Bất ngờ bị hỏi như vậy, Lương Duyệt Nhi vội gật đầu: “Dạ đúng ạ.”
“Đã là tình yêu đích thực thì phải vượt qua mọi khó khăn chứ. Một chút thử thách này có là gì, quan trọng là hai người được ở bên nhau, đúng không?”
Nói rồi, bà quay sang Lê Tụng: “Với lại, bạn gái cậu đâu phải người coi trọng vật chất, cậu không có nhà, không có xe, không có tiền cũng chẳng sao mà.”
Nói xong, bà bước đến bên tôi, cười tươi: “Vãn Vãn à, vừa rồi mẹ đi dạo thấy hai chiếc túi này rất hợp với con, con xem có thích không?”
“Cảm ơn mẹ!” Tôi không chút khách sáo nhận lấy.
Ngoài cổng, Lương Duyệt Nhi trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn xuyên thủng cả người tôi.
10
Tôi bất chợt nhớ lại một tiết thể dục kiểm tra thể chất hồi cấp ba, lúc đó Lương Duyệt Nhi học cùng lớp với tôi.
Khi tôi đang chuẩn bị tăng tốc vượt qua cô ta, thì cô ta bất ngờ ngã ngay trước mặt tôi, đầu gối bị trầy xước một mảng lớn.
Nhưng cô ta lại nói với Lê Tụng: “Chị Giang Vãn không cố ý làm em ngã đâu, em không sao đâu, anh Tụng.”
Chỉ có kẻ ngốc như Lê Tụng mới bị những trò mèo của cô ta lừa gạt, còn làm ra vẻ chính nghĩa, nghiêm giọng nói với tôi: “Giang Vãn, tôi thực sự không muốn nói cậu nữa. Cậu xin lỗi cô ấy đi, cho qua chuyện này là xong.”
Tôi thậm chí còn không buồn giải thích, chỉ chậm rãi bước tới trước mặt cô ta.
Cô ta lúc đó cứ nghĩ rằng tôi sẽ xin lỗi mình, cúi đầu xuống, khóe môi suýt nữa không kiềm được mà cong lên: “Thật ra cũng không cần đâu…”
Nhưng tôi chỉ gọn gàng và dứt khoát tát cô ta một cái.
Cả lớp xung quanh cười ầm lên.
Tôi nói: “Cái tát này có đủ để xin lỗi không?”
Cái tát quá mạnh làm cô ta đứng ngơ ngác, vài giây sau ánh mắt cô ta như ngấm đầy độc tố, nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng ngại vì có Lê Tụng ở đó nên không dám bùng phát: “Giang Vãn, cậu… cậu quá đáng lắm rồi!”
Cái tát này cũng coi như đã khiến trái tim của Lê Tụng tan nát.
“Giang Vãn, cậu đúng là không thể lý lẽ được! Đây là bạo lực học đường!”
Sau đó đúng như ý nguyện của cô ta, Lê Tụng không bao giờ nói chuyện với tôi nữa, cũng không đến nhà tôi lần nào.
Tôi thực sự cầu còn không được.
11
Chỉ cần nghĩ đến việc hôm nay Chu Tư Viễn giúp tôi chặn đứng chiêu trò của “trà xanh” kia, lòng tôi đã vui không thể tả.
Cuối cùng cũng gả được cho một người đàn ông sáng suốt, không bị mấy trò vặt vãnh này che mờ mắt.
Vì vậy, sau bữa tối, tiễn bố mẹ chồng ra về xong, tôi chủ động ôm lấy eo Chu Tư Viễn.
Anh hơi nhướn mày, nhìn tôi: “Sao thế?”
“Thưởng cho anh.” Tôi nói, rồi nhân lúc anh cúi đầu nhìn tôi, lập tức hôn lên môi anh.
Ánh mắt người đàn ông thoáng ngưng lại một giây, sau đó không chút do dự giữ chặt sau gáy tôi, nhắm mắt lại, làm sâu thêm nụ hôn này.
12
Khoảng 11 giờ đêm, điện thoại để cạnh giường tôi đột nhiên đổ chuông.
Tôi nheo mắt nhìn qua.
Là một số lạ, nhưng chưa kịp bắt máy thì đối phương đã ngắt cuộc gọi.
Chu Tư Viễn đang ngồi bên cạnh tôi, đeo kính gọng bạc, chăm chú đọc sách. Góc nghiêng của anh thật cuốn hút, hàng mi dày dài như cánh quạ.
Phải nói rằng, sức lực của người đàn ông này thực sự quá dồi dào.
“Điện thoại của ai vậy?”
“Không biết, số lạ.”
“Ừm.”
Một lát sau, cảm giác được ánh mắt tôi cứ chăm chú nhìn mình, anh quay sang, khẽ hỏi: “Sao cứ nhìn anh mãi thế?”
“Anh đúng là có sức lực phi thường.”
“Thế này mà là phi thường rồi?” Anh cười nhẹ, khóe môi cong lên.
Tôi cảm thấy trong nụ cười ấy có chút chế giễu.
“Nếu không phải sợ em mệt…”
Tôi vội đưa tay che miệng anh lại, không để anh nói tiếp. Nhưng anh lại nắm lấy tay tôi, dịu dàng hôn lên mu bàn tay.
“Khi trước tranh luận với anh, em không hề nể mặt chút nào. Em có từng nghĩ rằng anh có thể là chồng tương lai của em không?”
Ánh mắt anh nhìn tôi, trong đó có thứ cảm xúc khó đoán, sâu lắng mà phức tạp.
“Nếu anh thua em, liệu em còn ấn tượng sâu sắc về anh không?”
“Sao lại không? Hồi đó em còn đặc biệt…”
Tôi đặc biệt tìm hiểu về anh.
Ánh mắt anh hơi cong lên, sau đó anh cười trêu chọc: “Đặc biệt tìm hiểu về anh à?”
Tôi lấp lửng: “Đúng vậy, đại học bá. Hai chúng ta học chung một trường, em muốn không nghe đến tin tức về nhân vật nổi bật như anh cũng khó.”
Người đàn ông này lúc đó vừa lạnh lùng, vừa kiêu ngạo. Khi thì bận rộn kiếm tiền, khi thì dẫn đầu bảng thành tích chuyên ngành, đứng nhất toàn khoa. Thậm chí, anh còn cùng bạn học phát triển phần mềm và thành lập công ty.
“Vậy tại sao khi đó anh lại chăm chỉ đến thế?”
Anh im lặng một lúc, rồi hỏi lại tôi: “Em muốn biết thật à?”
“Đúng thế.”
Anh do dự một chút, như đang cân nhắc xem có nên nói hay không.
Tôi ngồi dậy, vòng tay ôm lấy anh, tựa vào lồng ngực anh: “Sao thế? Không thể kể cho vợ anh nghe sao?”
Chu Tư Viễn khẽ thở dài: “Nói ra thì giống như đang kể khổ.”
Những năm qua, bố mẹ nuôi của anh hầu như không quan tâm đến anh.
Khi anh học cấp hai, họ gửi anh đến nhà một người họ hàng xa để ở nhờ. Anh phải phụ giúp việc cho quán ăn nhỏ của họ để đổi lấy ba bữa cơm và tiền học phí.
Đến cấp ba và đại học, toàn bộ chi phí sinh hoạt đều do anh tự kiếm. Thậm chí, trong suốt những năm đại học, bố mẹ nuôi thường xuyên tìm lý do để đòi tiền anh gửi về cho gia đình.
Ban đầu, anh nghĩ họ làm vậy vì nghèo, lại không biết cách thể hiện tình yêu thương.
Nhưng đến khi đứa con thứ hai của họ ra đời, anh nhìn thấy cách họ cưng chiều đứa trẻ, mới hiểu ra rằng — không yêu thì là không yêu, chẳng có lý do nào để biện minh cả.
Hiểu được điều này, anh rất ít khi về nhà, vì nơi đó chẳng có ai chờ đợi anh. Nhưng bố mẹ nuôi cũng không vì thế mà ngừng đòi tiền từ anh.
Miếng đất và căn nhà ở quê mà họ có, 90% tiền xây dựng là do anh chi trả. Chẳng trách khi đó anh lại làm việc như điên, như thể không có ngày mai.
Nghe đến đây, tôi không kìm được mà tức giận: “Bố mẹ nuôi của anh đúng là không còn nhân tính. Em thật nghi ngờ họ đã biết từ sớm rằng anh không phải con ruột, nếu không thì sao lại đối xử tệ bạc như vậy. Không ai thương anh cả.”
Tôi vừa nửa đùa nửa thật nói: “Không sao, giờ anh có vợ rồi. Em sẽ thương anh thật nhiều.”
Tôi đưa tay xoa đầu anh.
Anh đột nhiên ôm chặt lấy tôi, cúi đầu tựa vào hõm vai tôi, thở ra một hơi dài.
“Em nói đấy nhé, Vãn Vãn.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com