Ngoại truyện 1
Một tháng sau khi mọi chuyện dần lắng xuống. Diệp Nhuận ở trong đại lao bị hành hình đến mức không ra hình người, sống dở chết dở trong hầm ngục tối tăm. Còn Lâm Tranh, chính là vương phi của hắn cũng trở nên điên điên dại dại, thần trí không bình thường chạy ra khỏi phủ, mất tích.
Từ một vương phủ náo nhiệt bỗng trở nên hoang vắng, cô quạnh, không một ai ghé tới. Ta nghe chuyện này lúc được Trần Du thoa thuốc lên vết thương. Vết thương của ta hồi phục rất tốt.
Ta kéo áo che trước ngực, có cảm giác buồn bã, thở dài:
“Quả nhiên ngẩng đầu ba tấc gặp thần linh, quả báo không phải không có mà chưa đến lúc.”
Trần Du phía sau, khẽ cười sau đó hỏi:
“Đường nhi, nàng có muốn nói thân phận của mình cho Trì đại nhân sao?” Cũng phải, cha ta không biết ta chính là Trì Đường.
“Tất nhiên, ngày mai ta sẽ tới Tri phủ một chuyến.”
Ta hơi gật đầu, muốn đưa tay chạm vào vết thương đã được hắn băng lại, đầu ngón tay chạm vào một thứ lạnh lẽo. Là tay hắn. Ta ngừng thở trong chớp mắt nhưng ta chưa kịp rút lại đã bị hắn nắm chặt.
Trần Du giọng nói nhẹ nhàng, vang lên sát bên tai ta:
“Định trốn sao?”
Hắn nắm tay ta, cả người áp sát lại, hơi thở chậm rãi lại nhẹ nhàng chạm vào tai ta, hứng thú chờ đợi câu trả lời của ta.
Ngực hắn dán sát vào lưng, khiến ta thấy không được tự nhiên, cẩn thận nuốt nước miếng:
“Không có….”
Trần Du dùng một bàn tay khác từ phía sau ôm lấy ta, sau đó gọi ta một tiếng:
“Sao thế?”
“Hả?”
Hắn đột nhiên hỏi một câu, ta vô thức quay đầu lại liền đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, ta nhìn đôi môi hồng hào, nuốt nước bọt, không dám nói lời nào.
Ánh mắt Trần Du đầy cưng chiều xen lẫn lưu luyến, hắn cười rồi dần dần sát lại, buông lỏng tay ta lại chậm rãi vươn ra sau gáy ta, đầu ngón tay vuốt ve vành tai.
Đầu tiên hắn cúi đầu hôn lên môi ta, sau đó hôn dần xuống dưới, bàn tay đặt bên eo bắt đầu không an phận mà du ngoạn. Ta muốn giữ tay hắn nhưng hắn dễ dàng tránh được. Ta nghiêng đầu hít một hơi thật sâu, nhíu mày hỏi:
“Đại nhân, không phải là ngài uống trộm thuốc lần trước thiếp mua đấy chứ?”
Có lẽ biết ta muốn nói đến cái gì, Trần Du cười nói: “Ta đã nói rồi, ta không cần thứ đấy.”
Ta ngẩn người, thấy hắn nhìn chằm chằm ta, hai tai bất giác đỏ bừng lên. Ánh mắt Trần Du nóng bỏng mang ý cười, thấy vậy, buông ta ra rồi đứng dậy.
Ta thấy hắn đem đèn cầy tắt đi, hỏi:
“Đại nhân, ngài tắt đèn làm gì?”
“Ta sợ nàng ngại.”
Hắn đi về phía ta, ta ngại ngùng hắng giọng nói:
“Nhưng không phải tắt đèn đi là cái gì cũng không nhìn rõ sao?”
Trần Du khẽ cười:
“Không quan trọng, chỗ của nàng ta biết rõ.”
………
Thoáng cái đã vài năm sau. Tân đế đăng cơ, trọng trách trên người Trần Du bớt đi một phân
Ban đêm, ta từ Trì phủ trở về, đến phòng thấy Trần Du đứng ở giường nhìn ta chằm chằm. Ta hơi mỉm cười, đóng cửa phòng sau đó đi tới chỗ hắn, nhỏ giọng hỏi: “Hai đứa nhỏ đều ngủ rồi sao?”
Trần Du thuần thục ôm eo ta, sau đó cúi đầu cọ cọ lên trán ta, thấp giọng nói:
“Ừm, ngủ hết rồi.”
Ta hài lòng hôn hắn một cái, đưa tay nâng cằm hắn:
“Vậy đêm nay…..”
Ta còn chưa nói xong, cửa phòng bị đẩy ra.
“Cha, mẹ!!!!!”
Ta quay đầu lại nhìn, là hai đứa con đáng yêu của ta. Ta vội vàng kéo tay Trần Du, ngồi xổm xuống xoa đầu hai đứa nhỏ, cười nói:
“Không phải cha nói hai đứa đã đi ngủ rồi sao?”
“Mẹ, chúng con nhớ mẹ lắm.”
Hai đứa nhỏ này bám riết ôm chặt lấy ta.
“Con và tỷ tỷ đã thương lượng với nhau, đêm nay muốn ngủ cùng hai người.”
Vì thế, vốn dĩ hai người nằm chiếc giường này rất thoải mái giờ đây bốn người chen chúc trên đó, thật chật chội quá~~~
Hai đứa nhỏ đã ngủ, ta bật cười khe khẽ. Trần Du thấy ta cười, cũng cười:
“Đường nhi, sao nàng lại cười?”
“Hôm nay, thiếp mới hiểu được ý mà chàng nói vài năm trước, sẽ ngủ chung nhưng hơi chật chội. Hoá ra là vậy!”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com