Chương 4
Khi bắt gặp ánh mắt đầy tuyệt vọng của hắn, tôi chậm rãi lên tiếng: “Chu đội trưởng, tôi còn một chuyện nữa muốn tố giác.”
“Tôi biết vụ án Trương Tiếu Tiếu năm đó… còn một nhân chứng sống.”
Năm đó, người khiến Chu Tế hoảng sợ bỏ chạy không phải ai khác, mà chính là chị ruột của hắn.
Không giống như hắn nghĩ, người đó không phải tình cờ đến hiện trường sau khi hắn gây án, mà đã chứng kiến toàn bộ quá trình phạm tội của hắn từ đầu đến cuối.
13
Tôi đã tố giác hết những gì cần tố giác, sau đó được Chu Dư sắp xếp người đưa về đạo quán. Ở trong đồn cảnh sát lâu như vậy, đồ đạc trong quán đã phủ đầy bụi.
Tôi nhặt lên một chiếc cúc áo đen rơi dưới đất, nhét vào trong đạo bào. Lôi từ trong ba lô ra một xấp ảnh trẻ em mà Chu Dư nhét vào, phía sau mỗi tấm ảnh, hắn còn cẩn thận ghi lại ngày tháng năm sinh.
Mở bảng biểu mẫu mà Chu Dư gửi cho tôi, bắt đầu làm thêm giờ. Mới làm được một phần ba công việc, Chu Dư đã đến tận cửa mời tôi đi.
Chị gái của Chu Tế nói rằng bà ta không biết gì cả, không muốn ra tòa làm chứng chống lại Chu Tế.
Tôi đeo chiếc kính mới làm, rướn cổ nhìn màn hình máy tính, dùng ngón trỏ gõ từng phím một trên bàn phím: “Anh nói với bà ta, người bán bà ta đi năm đó chính là Chu Tế, thế là xong. Khiêu khích ly gián cũng không biết làm sao?”
Tôi bất lực liếc mắt nhìn Chu Dư một cái, rồi tiếp tục gõ bàn phím.
Tôi đã sống mấy trăm năm, không ngờ bây giờ lại bị cận thị.
Khoảng thời gian này khiến tôi tìm lại cảm giác đi làm trước kia.
Thật ra chết cũng không tệ lắm.
Chu Dư: “…”
Tôi cũng muốn khiêu khích ly gián đấy, nhưng tôi không làm.
“Chuyện đó… Cục trưởng của chúng tôi bảo tôi hỏi cô một câu, cô có hứng thú vào làm trong đồn cảnh sát không? Mỗi tháng trả cô một vạn năm.”
“Không cần đâu, tôi không muốn đi làm.” Tôi ai oán nhìn Chu Dư một cái. Trước khi gặp anh, tôi chỉ là một tiểu đạo sĩ vô ưu vô lo, sau khi gặp anh, tôi có làm hoài cũng không hết việc.
“Hay là cô cân nhắc lại đi? Không phải hợp đồng ngắn hạn đâu, là biên chế chính thức đó.” Chu Dư cố gắng thuyết phục, lần đầu tiên trên mặt một người cùng lúc xuất hiện cả chính khí lẫm liệt và sự nịnh bợ.
Không thể phủ nhận, điều kiện anh đưa ra thực sự rất hấp dẫn.
Nhưng để che giấu thân phận của mình một cách tốt nhất, tôi thường chọn cách không đi làm. Cho dù có đi làm thì nhiều nhất cũng chỉ năm năm là cùng.
Nếu không thì với gương mặt này của tôi, không hề già đi theo năm tháng, vài năm nữa chẳng phải sẽ bị người ta bắt đi nghiên cứu sao?
Hơn nữa, tôi cũng chẳng cần hưởng chế độ phúc lợi trong biên chế, có bệnh cũng không cần khám.
Cứ bệnh vậy thôi, dù sao cũng không chết được.
Chu Dư thuyết phục tôi hết nước hết cái, uống hết hai bình nước. Nhưng lòng tôi không muốn đi làm kiên định hơn bao giờ hết.
Có thể ngủ đến mười một, mười hai giờ trưa, ai lại muốn đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều chứ?
Thế là Chu Dư đành phải lùi một bước, anh hy vọng sau này nếu cảnh sát gặp những vụ án không thể giải quyết, tôi có thể dùng kiến thức của mình giúp họ.
Họ sẽ trả tiền cho tôi theo từng vụ án.
Nhìn dáng vẻ “cô không đồng ý thì tôi sẽ không đi” của Chu Dư, tôi đành phải gật đầu.
Thấy tôi đồng ý, Chu Dư cười toe toét rời đi, lúc đi còn không quên nhắc tôi gửi bản danh sách đã tổng hợp cho anh.
Như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian cứu hộ.
Thật tốt, mỗi ngày đều có cảm giác vừa nhàn hạ vừa bận rộn.
14
Với sự giúp đỡ của chị gái Chu Tế, tội trạng của hắn đã có đầy đủ chứng cứ và nhân chứng. Khi cảnh sát bắt Chu Tế, tôi đứng từ xa, nhìn Chu Dư đưa còng tay cho Lâm Dịch.
Lâm Dịch đã cầm chiếc còng tay này suốt nửa cuộc đời, cuối cùng cũng có thể khóa nó vào tay của kẻ phạm tội. Tôi khẽ cười, xoay người định rời đi. Nhưng không ngờ Lâm Dịch lại đuổi theo tôi, sau khi giải quyết xong chuyện này, trông ông có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Đại sư, xin lỗi vì đã lừa ngài. Thực ra Tiểu Dư là đồ đệ của tôi.” Lâm Dịch cúi đầu xin lỗi tôi.
Tôi không có vẻ ngạc nhiên như ông ấy tưởng, ngẫm lại một chút, Lâm Dịch cũng đã hiểu ra, sau đó hành lễ một cách trang trọng.
“Khi đó tôi xuống núi, vốn không định bắt taxi. Nhưng có người tìm tôi, cầu xin tôi lên xe của ông.” Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc cúc áo màu đen, đưa cho Lâm Dịch.
Chiếc cúc thuộc kiểu dáng từ những năm 90, bề mặt đã mòn nhẵn. Nó nằm yên trong lòng bàn tay Lâm Dịch, ông ấy dường như nhận ra…
Ngay lập tức, chiếc cúc khẽ rung động theo cảm xúc của ông ấy.
“Đây là từ chiếc áo của bà ngoại Trương Tiếu Tiếu sao?” Lâm Dịch hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
Ông ấy nhớ rõ từng chi tiết. Sau khi Trương Tiếu Tiếu qua đời, bà ngoại cô ấy luôn mặc đồ đen, cho đến khi lên cơn đau tim và ra đi. Bà vẫn mặc bộ đồ đen ấy.
Dĩ nhiên, cái chết của bà không phải là ngẫu nhiên, mà là do Chu Tế cố tình kích động.
Biết được sự thật ngay trước khi chết, oán khí lớn đến mức khiến linh hồn bà không thể siêu thoát.
“Bà ấy giờ ổn chứ?”
“Bà đã nắm tay cháu gái mình và cùng nhau rời đi.”
Tôi dừng bước, ngước mắt nhìn Lâm Dịch.
“Lúc trước tôi bói cho ông, không phải tôi nói bừa. Ông sẽ sống đến 93 tuổi, và từ hôm nay, vận may sẽ luôn ở bên ông.”
Nhìn thấy vẻ thờ ơ của Lâm Dịch, tôi nói tiếp: “Cái chết của Trương Tiếu Tiếu và bà ngoại cô ấy đều là ngoài ý muốn. Phần may mắn mà họ chưa kịp hưởng đã chuyển sang cho ông rồi.”
Lâm Dịch nhìn tôi, chớp mắt hai lần, mím môi như muốn nói gì đó, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
“Đại… sư…” Ông ấy cố gắng mỉm cười khi nói chuyện với tôi, nhưng giọng lại run rẩy vì nghẹn ngào.
Cuối cùng, ông không thể kìm nén nữa, bật khóc nức nở.
Những năm qua, quá nhiều chuyện đã xảy ra, bị ép phải nghỉ hưu sớm vì bệnh tật, rời xa công việc mình yêu thích nhất.
Cha mẹ qua đời, người thân, đồng nghiệp chẳng ai thấu hiểu.
Trương Tiếu Tiếu là một cô nhi, dù theo đuổi sự thật, nhưng có ai thực sự quan tâm đến cô ấy?
Từ một người có đồng đội kề bên, Lâm Dịch dần đi lạc khỏi họ, để rồi trên con đường này, cuối cùng chỉ còn lại một mình ông.
Ông từng làm rất nhiều công việc, chịu đủ mọi khổ cực.
Ông không kết hôn, không có con cái. Cả đời ông sống quá vất vả, không muốn ai phải cùng chịu khổ với mình.
Nhưng bây giờ, khi chân tướng đã sáng tỏ, mọi chuyện chứng minh rằng tất cả những gì ông làm đều xứng đáng.
Họ quan tâm, và họ cũng đã đáp lại ông.
Chính vì có những người như Lâm Dịch, vô số linh hồn oan khuất mới có thể siêu thoát.
15
Khi Chu Dư đến, Lâm Dịch vẫn đang khóc. Xung quanh đã tụ tập rất nhiều người hiếu kỳ.
Ông ấy khóc đến mức thở không ra hơi. Tôi giơ tay che nửa khuôn mặt, giả vờ như không quen biết.
Quá mất mặt rồi!
Ông ấy đã khóc suốt nửa tiếng đồng hồ!
Là kẻ gián tiếp khiến ông ấy khóc thảm thế này, tôi không dám bỏ đi, đành gọi điện cho đồ đệ của ông ấy.
“Được rồi, sư phụ, đã bắt được kẻ xấu rồi. Đây là chuyện đáng vui mừng mà.” Chu Dư ôm lấy Lâm Dịch, kiên nhẫn an ủi.
Khó khăn lắm, cuối cùng Lâm Dịch mới ngừng khóc trong vòng tay anh ta.
Khoảnh khắc ấy quá mức thân mật, khiến tôi không dám nhìn. Tôi thấy có người xung quanh đã rút điện thoại ra định quay video.
Bèn nhanh chóng lấy khẩu trang đã chuẩn bị từ trước, lặng lẽ đeo lên.
Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là người qua đường hóng chuyện thôi!
Ngày hôm đó, Lâm Dịch khóc đến mức thiếu oxy, cuối cùng được Chu Dư lái xe đưa về.
16
Lần tiếp theo tôi liên lạc với Lâm Dịch, là khi ông ấy nhắn tin cho tôi: Chu Tế bị kết án tử hình, thi hành ngay lập tức.
Cũng coi như báo ứng thích đáng.
Không cần cảm thấy cái chết là sự trừng phạt quá nhẹ dành cho hắn.
Trương Tiếu Tiếu và bà ngoại cô ấy đã đầu thai, nhưng cha của Chu Tế vẫn còn dưới đó chờ hắn.
Tôi bấm vào ảnh đại diện của Lâm Dịch, lướt xem bài đăng gần đây của ông ấy.
Toàn là hình anh ấy đi chơi, ăn uống khắp nơi.
Dường như chỉ mới không gặp vài ngày, khuôn mặt ông ấy đã tròn trịa hơn hẳn, sắc mặt hồng hào, xem ra đào hoa vận đang đến rồi.
17
Sau khi tăng thêm độ cận vì giải quyết xong đống tài liệu Chu Dư giao cho tôi, cuối cùng tôi cũng cầm được khoản trợ cấp anh ấy giúp tôi xin.
Tôi quyết định đi du lịch đến thành phố C để nghỉ ngơi.
Lướt mạng, tôi thấy rằng nhờ có một chương trình thực tế quay hình vài năm trước, thôn Tây Trại đã thu hút rất nhiều khách du lịch.
Chính quyền cũng mạnh tay đầu tư, biến nơi này thành điểm du lịch, thúc đẩy nền kinh tế địa phương.
Nhìn ảnh chụp trên mạng, tôi thấy sự thay đổi đúng là rất lớn.
Đúng lúc tôi cũng nhớ hương vị món ăn ở Tây Trại.
Nhưng tôi không thể ngờ được…
Lần này đi du lịch, tôi lại bị bắt cóc.
Bị đưa đến một thung lũng hẻo lánh, trở thành vật hiến tế cho vị sơn thần đang nổi giận.
-HẾT-
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com