Chương 1
1.
Sau khi vị hôn phu qua đời, mẫu thân ôm ta khóc một trận, rồi lặng lẽ khoác áo tang cho ta.
“Tiểu cô nương nhà chúng ta tốt như vậy, vậy mà phải thủ tiết từ năm mười sáu tuổi.” Mẫu thân xót xa than thở.
Ta chỉ vừa qua tuổi cập kê chưa lâu.
Lẽ ra, nửa năm sau ta sẽ gả cho người kia, một nam nhân ta chỉ mới gặp một lần.
Chỉ trong ngày đính hôn, ta lờ mờ thấy bóng dáng hắn sau bức bình phong, xa xa hành lễ.
Ta không biết tính cách hắn ra sao, thích gì, không quen thuộc dung mạo hay giọng nói của hắn, vậy mà đã phải ngồi thêu giá y, chờ ngày xuất giá.
Điều đó cũng chẳng có gì lạ, bởi các cô nương đều lập gia đình như vậy, rồi an phận thủ thường, giúp chồng dạy con, sống một đời như thế.
Nhưng thế sự vô thường.
Hắn còn chưa kịp chờ ta bước lên kiệu hoa, đã bất ngờ qua đời vì bạo bệnh.
Còn ta, lại bị ép phải thủ tiết vì hắn.
Từ nay, ta không thể bước chân ra khỏi nhà.
Ta hiểu rõ, thời đại mà nữ tử có thể dễ dàng hòa ly, tái giá đã chìm vào lớp bụi lịch sử.
Giờ đây, đạo lý thống trị thế gian này chính là “Tồn thiên lý, diệt nhân dục.”
Dù hắn chưa cưới, ta chưa gả, nhưng thiếp canh đã định, tín vật đã trao, ta đã là con dâu Thẩm gia.
Giờ hắn mất rồi, ta buộc phải giữ danh tiết quả phụ.
Nếu ta tùy tiện làm càn, không chỉ tông tộc không dung ta, mà ngay cả người nhà ta cũng gặp họa.
Ca ca ta đang chuẩn bị thi tú tài, hắn không thể mất đi sự che chở của tông tộc.
“Phụ thân con sẽ thương lượng với Thẩm gia, để họ chấp thuận giữ con lại trong nhà.”
Mẫu thân khóc nhiều ngày, đôi mắt đỏ hoe.
“Cha mẹ sẽ nuôi con, sau này ca ca cưới được một tẩu tử hiền lương, cũng sẽ chăm sóc con.”
Ta ôm lấy mẫu thân, như khi còn bé, thì thầm an ủi:
“Mẹ đừng lo, con sắp chế ra một loại mực mới.”
Đó vốn là của hồi môn ta định mang đến Thẩm gia, là công thức mới do ta nghiên cứu.
“Để ca ca đem đến cho bậc danh gia xem xét, xác định phẩm cấp, nhất định sẽ bán được giá tốt. Ninh nhi có thể tự nuôi sống bản thân!”
Mẫu thân vỗ nhẹ lưng ta, trong lòng vẫn tràn đầy lo lắng.
Ta há chẳng biết bà sợ điều gì?
Bà sợ Thẩm gia nhất quyết muốn rước ta về.
Một khi bước vào cửa, không có phu quân, không có con cái, phải dựa vào cha mẹ chồng mà sống, sẽ khó khăn đến nhường nào.
Thẩm gia quyền thế hơn nhà ta rất nhiều, sở hữu không ít hiệu mực ở Tô Hàng, danh tiếng lẫy lừng.
Họ chọn ta làm dâu, cũng bởi cha mẹ ta không ngăn cấm ta đọc sách, ta có học thức, biết lễ nghi.
Họ tin rằng, một nữ tử như vậy có thể dạy dỗ ra những đứa con biết đọc sách, đến khi trưởng thành có thể tham gia khoa cử, giúp Thẩm gia đổi thay vận mệnh, từ thương hộ chuyển sang sĩ tộc.
Thế gian này, không chỉ thương nhân e sợ quan lại, mà ngay cả dân thường cũng phải kính cẩn với các đại thương gia lắm tiền nhiều của.
Ta chỉ mong một cuộc sống yên ổn.
Nhưng bọn họ lại muốn lấy mạng ta.
2.
Tộc trưởng và các trưởng bối trong tộc gọi phụ thân ta đến từ đường.
Đến khi người về nhà, trời đã tối đen như mực.
Người ngồi xuống mép bàn, nặng nề thở dài.
Người nói, người vô dụng, không thể bảo vệ con gái mình.
Sau cùng, ta bị tộc trưởng giam vào một gian nhà đơn độc.
Bốn phía xung quanh không có ai ở, cửa sổ đã bị trát kín từ lâu.
Căn phòng nhỏ tối tăm, mang theo mùi mục rữa thấm vào từng kẽ nứt.
Ta phải sống ở đây cả đời.
Mẫu thân mắt ngấn lệ tiễn ta.
Nhìn thấy gian nhà cô quạnh, bà đau đớn không thôi.
Ta vội vàng kiếm chuyện để bà phân tâm:
“Nơi này có một tiểu viện, mẹ hãy mang ít chậu cảnh tới đây giúp con chăm sóc nhé.”
Người nữ nhân yếu mềm nhưng kiên cường ấy, khi cửa viện khép lại, vẫn không quên ghé qua khe cửa, dặn dò ta:
“Ninh nhi, đừng sợ. Mẹ ngày nào cũng sẽ mang bánh vừng tới, còn có món ngon cho con.”
Ta trêu chọc bà:
“Mẹ làm thêm mấy loại bánh khác nữa nhé, con muốn ăn đủ vị!”
Trong thế đạo này, nơi mà danh tiết nặng hơn cả sinh mệnh, trong gia tộc không thể bảo vệ con gái, mẫu thân lại có trí tuệ của riêng bà.
Rất lâu trước kia, để giúp nhà ta thoát cảnh bần hàn, bà đã khuyên phụ thân học chế mực từ Thẩm gia.
Tiền kiếm được để cho ca ca ta lên phủ học hành.
Bà thậm chí còn mời nữ tiên sinh đến dạy ta thư pháp, hội họa, dạy ta đạo lý trong sách vở.
Bà tin rằng, dù thế đạo nói rằng nữ tử vô tài chính là đức hạnh, nhưng trong gia đình nhỏ bé của chúng ta, ai cũng có thể đóng góp phần sức lực của mình để giúp cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn.
Bằng phương pháp vẽ độc đáo và công thức chế mực mới, ta giúp phụ thân giành được phần thưởng từ Thẩm gia.
Giờ đây, gia đình ta gặp đại biến, thứ quan trọng nhất chính là tiền bạc.
Mẫu thân đã giao mực của ta cho ca ca.
Ca ca sau khi đến phủ thành, mở rộng tầm mắt, nói rằng công thức mực của ta đặc biệt mới lạ, có thể được định phẩm ngay lập tức, bán được giá cao.
Dù bị giam trong căn phòng quạnh quẽ này, ta tuyệt đối không thể khuất phục.
Ta vẫn ngày ngày nhảy nhót trong phòng, luyện tập Bát Đoạn Cẩm theo sách vở.
Tiểu viện cũng trở thành nơi ta thư giãn.
Sáng ta hít sương mai, tối tắm ánh trăng, lặng lẽ rèn giũa thân thể.
Tuyệt đối không thể để mình héo mòn, trở thành kẻ yếu đuối bước đi cũng thở dốc.
Mỗi lần mẫu thân đưa cơm, bà đều mang theo một cuốn sách.
Ta không biết bà mượn sách từ đâu, nhưng ta say mê đọc, hoàn toàn chìm đắm trong đó.
Mỗi lần nảy sinh ý tưởng mới, ta liền ghi lại những sáng kiến về chế mực trên giấy.
Chẳng mấy chốc, đã gom được một xấp dày.
Mùa đông đã đến, gió lạnh buốt căm căm.
Mẫu thân vì lo lắng cho ta mà đổ bệnh.
Phụ thân bận rộn ở Thẩm gia, gần đây đều do tộc nhân thay bà đưa cơm.
Nhưng chỉ giam cầm ta vẫn chưa đủ.
Trong những ngày mẫu thân đổ bệnh, Thẩm gia còn lộng hành hơn.
Bọn họ dùng nước tưới ruộng của tông tộc vào mùa xuân tới để uy hiếp, buộc người ta trát kín cả cánh cổng nhỏ của tiểu viện bằng gạch xanh.
Từ đó, nếu mở cửa ra, trước mắt chỉ còn là một bức tường mới toanh.
Chỉ chừa lại một ô nhỏ để đưa cơm.
Từ đó, nơi ta bị nhốt, gọi là: Tường đóng kín.
3. Giả Chết
Ta mơ một giấc mộng.
Trong mộng, ta nhìn thấy một tòa nhà lớn, bên trong bày biện những hàng bàn ghế ngay ngắn.
Điều khiến ta kinh ngạc chính là, nam nữ ngồi xen kẽ, ngẩng đầu chăm chú lắng nghe một người đứng phía trước.
Người kia tựa hồ là một vị tiên sinh, tuổi trung niên, chậm rãi giảng giải.
Ông ta nói, phía sau mỗi tấm biển trinh tiết đều là một sinh mệnh nữ tử sống động. Có người cô độc đến già, có người trực tiếp mất mạng.
Thậm chí trong số họ, rất nhiều người chưa từng xuất giá, trong dân gian gọi là “vọng môn quả”.
Có một nữ tử nhà quan, sau khi trở thành vọng môn quả, phụ thân nàng vì tấm biển trinh tiết, đã nhốt nàng trong phòng, không cho ăn uống. Ba ngày sau, nàng vẫn chưa tuyệt khí, ông ta liền sai người dùng bông vải tẩm nước, nhét kín khe cửa sổ, đoạn tuyệt sinh cơ.
Lại có một nữ tử dân gian, bị tộc nhân nhốt vào một căn phòng nhỏ, cửa bị trát kín bằng gạch. Sau đó nàng tắt thở nhiều ngày, kẻ đưa cơm mới phát giác. Câu chuyện này truyền rộng khắp nơi, được gọi là “Tường đóng kín”.
Ta chợt bừng tỉnh từ trong mộng, không rõ vì sao mình lại mơ thấy những chuyện này.
Đó là nơi nào vậy? Một nơi mà nữ tử cũng có thể vào học đường? Một nơi mà tiên sinh lại dùng giọng điệu thương xót để giảng giải về những tấm biển trinh tiết?
Mà “Tường đóng kín” kia, chẳng phải chính là nơi ta đang ở hay sao?
Chẳng lẽ ta cũng sẽ chết trẻ tại nơi này, đến nhiều ngày sau mới bị phát hiện?
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người, nỗi sợ hãi như độc xà siết chặt lấy tim ta.
Hóa ra, chỉ cần ta còn sống, bọn họ liền không thể có được tấm biển trinh tiết kia. Nếu không hành động ngay, chỉ e mạng nhỏ này cũng chẳng giữ được nữa!
Khi tộc nhân đưa cơm, ta cố tình làm khàn giọng, cầu xin bọn họ báo lại với mẹ rằng ta đã nhiễm phong hàn, cần thuốc trị bệnh.
Không lâu sau, mẹ đã đến.
Bà vươn tay qua khe nhỏ giữa những viên gạch xanh, cố gắng chạm vào mặt ta.
“Con của ta, con chịu khổ rồi!” Bà nghẹn ngào, đôi mắt đẫm lệ, gương mặt tái nhợt vì bệnh chưa khỏi, ngón tay lạnh lẽo đến đáng sợ.
Ta nắm chặt tay bà, dịu giọng nói:
“Mẹ, con sẽ nghe lời rồi. Con không ra ngoài, không gặp ai, đồng ý sống cô độc trong này.”
“Nhưng… bọn họ không chịu buông tha cho con! Bọn họ muốn mạng của con!”
“Chó mèo còn được tự do, còn con lại không bằng cả cầm thú. Nhưng con là một con người, một con người bằng xương bằng thịt!”
“Chuyện Thẩm gia công tử qua đời thì có liên quan gì đến con? Vì sao con phải lấy mạng mình để bồi táng?”
“Cả nhà ta chỉ muốn sống yên ổn, chưa từng đắc tội với ai. Vì cớ gì mà ngay cả mong ước đơn giản ấy cũng không thể thực hiện?”
Cơn phẫn nộ bùng lên trong lồng ngực ta, ta chẳng còn giữ nổi dáng vẻ đoan trang mọi ngày nữa, chỉ biết nhào tới trước khe hở, khóc lóc bi thương với mẹ.
Ta biết, trên thế gian này, chỉ có cha mẹ ruột mới đau lòng khi thấy con gái chịu khổ. Nếu như gặp phải những bậc cha mẹ như vị tiên sinh kia kể trong mộng, nữ tử cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết.
“Vân Ninh, con nói đi, mẹ phải làm sao bây giờ?”
Mẹ ta dựa vào bức tường lạnh lẽo, khóc không thành tiếng.
Làm sao bây giờ ư?
Chỉ có thể giả chết mà thôi.
Tạ Vân Ninh, chỉ có khi trở thành người chết, ta mới có thể giành lại tự do.
May thay, người thân của ta, nguyện ý giúp ta che giấu bí mật này.
Ca ca bán công thức mực mới, đổi lấy một khoản bạc không nhỏ. Hắn dúi một phần cho đồng môn, cũng chính là con trai của sư gia huyện lệnh để đổi lấy một tấm hộ tịch giả có độ tuổi tương đương ta, đồng thời làm thêm lộ dẫn.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com