Chương 2
Phụ thân tìm đến một thợ săn quen biết, lấy được lông sói cùng hai móng vuốt của nó.
Nhân lúc đêm mưa gió bão bùng, cha và ca ca lật đổ một nửa bức tường trong gian nhà cô lập, sau đó tạo dấu chân sói bên trong, để lại lông sói, thậm chí còn đè rạp đám cỏ dại bên ngoài, dựng nên cảnh tượng ta bị sói kéo đi.
Ta bái biệt cha mẹ, ôm chặt hộ tịch, lộ dẫn cùng chút vàng bạc mà ca ca đưa, khoác lên người một chiếc áo tơi, cưỡi lừa rời khỏi quê hương giữa cơn mưa tầm tã.
Giữa trời đất tối đen, mưa lạnh buốt như lưỡi dao bủa vây lấy ta, tiếng nước rả rích vang lên không dứt. Con lừa chậm rãi lê bước, chiếc đèn lồng run rẩy treo lủng lẳng, chỉ đủ soi sáng một vùng nhỏ xung quanh.
Mưa lạnh giăng khắp trời, ta gắng gượng nhìn rõ con đường phía trước.
Dù con đường phía trước có là ngõ cụt, ta cũng phải từng bước bước qua.
Mưa trút xuống, che giấu đi dấu chân lừa. Ta ngoái đầu lại, đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng cha mẹ cùng ca ca.
Một câu chuyện bi thảm luôn có thể khơi dậy lòng thương cảm của người đời. Một sự cố bất ngờ cũng đủ khiến tộc nhân có câu trả lời thỏa đáng để giao phó với Thẩm gia.
Có lẽ, sau này sẽ có một tấm biển trinh tiết được dựng lên, trên phiến đá lạnh lẽo chỉ khắc vỏn vẹn mấy dòng chữ, ca ngợi một nữ tử trẻ tuổi mất đi vị hôn phu mà không chịu sống một mình.
Nhưng giữa những dòng chữ ấy, chẳng ai quan tâm đến một gia đình bé nhỏ bị hủy hoại, cũng chẳng ai bận lòng đến một thiếu nữ tuổi mười bảy đã vĩnh viễn mất đi mạng sống.
4. Tô Châu
Khi trời tảng sáng, ta đã đến trấn nhỏ bên cạnh. Từ bến thuyền, ta theo dòng nước xuôi về phía đông, mấy ngày sau liền đến Hàng Châu.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Khoảng cách này vẫn còn quá gần quê nhà, ta luôn có cảm giác bất an. Vì vậy, ta tiếp tục đi về phía bắc, đến Tô Châu.
Ta thuê một căn nhà tại trấn Ngân Hoa, ngoại ô thành Tô Châu. Nơi này cách thành không xa nhưng giá thuê lại rẻ hơn nhiều.
Ta là một kẻ không nhà, chạy trốn đến đây trong cảnh hoang mang. Phải tiết kiệm từng đồng để sống qua ngày.
Mỗi ngày, ta khoác lên mình bộ áo vải thô màu lam sẫm, đầu quấn một mảnh vải đồng màu che đi búi tóc, ăn vận như một góa phụ, không giao du, không gây sự chú ý.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ta mới phát hiện sinh hoạt phí quá lớn. Quả nhiên, không tự mình lo liệu thì chẳng biết giá gạo củi dầu muối đắt đỏ đến nhường nào.
Ta bắt đầu lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng chẳng cầm cự được đến ngày ca ca tới đón.
Không còn cách nào khác, ta ra ngoài tìm kế sinh nhai.
Con phố sầm uất nhất trấn Ngân Hoa cũng có phụ nhân bán rượu, bán mì.
Dưới đáy xã hội này, để kiếm sống, nữ nhân phải ra ngoài mưu sinh không hề hiếm.
Nghĩ đến thân phận hiện tại, ta quyết định bày một quầy hàng, bán chút đồ ăn.
Ta nhớ lại cách mẫu thân làm bánh khi còn ở nhà, mỗi ngày đều luyện tập. Có lẽ khéo tay trời sinh, vỏ bánh ta làm ra mỏng, nhân thơm, vừa vặn mềm dẻo.
Có một ngày, thím hàng xóm ghé qua, tặng ta chút đồ ăn. Để đáp lễ, ta tặng bà một ít bánh vừng tự làm. Không ngờ người Tô Châu vốn chuộng vị ngọt, bánh vừng này lại hợp khẩu vị, thím ấy không ngớt lời khen ngợi.
Thế là, quầy bánh của ta chính thức xuất hiện trên con phố của trấn Ngân Hoa.
Trên quầy, ta đặt sẵn một số bánh để khách nếm thử. Ngoài bánh vừng ngọt, ta còn làm các loại bánh mặn nhân rau theo mùa.
Trên mỗi chiếc bánh, ta đều khắc một hoa văn do chính mình tạo khuôn. Sau khi làm xong, ta ấn khuôn lên mặt bánh rồi mới cho vào chảo. Hoa văn bên ngoài rám vàng, phần trong vẫn trắng mềm, trông tinh xảo không khác gì bánh trung thu.
Cái lạnh đầu xuân vẫn còn se sắt.
Những người dậy sớm khi đi ngang qua quầy bánh của ta, nhìn thấy có bánh thử liền nếm thử một chút. Giá cả không đắt, một nam nhân trưởng thành chỉ cần hai cái là đủ no bụng, vậy nên phần lớn đều mua hai cái.
Những ai có thời gian ngồi lại ăn, thường sẽ gọi thêm một chén canh.
Một văn tiền một bát canh xương hầm, rắc thêm hành thái, hương thơm nghi ngút, uống xong cả người liền ấm áp hẳn. Thực khách đặt bát xuống, thở dài một tiếng, để lại đồng tiền đồng rồi rời đi.
Ta lặng lẽ đếm lại số bạc kiếm được mỗi ngày. Tuy chẳng nhiều nhặn gì, nhưng cũng đủ để ta trang trải sinh hoạt.
Ta đến nơi này chưa bao lâu thì gửi thư về nhà, địa chỉ gửi đến thư viện của ca ca.
Ca ca hồi âm nói mọi chuyện ở nhà vẫn ổn. Sau khi ta đi, bệnh tình của mẫu thân cũng dần thuyên giảm.
Xuân đến rồi, ca ca cũng sắp tham gia thi phủ.
Mỗi khi dọn quầy xong, ta lại dạo quanh vùng ngoại ô trấn Ngân Hoa, hoặc đi chợ xem thử có nguyên liệu nào có thể dùng để chế mực.
Tô Châu phồn hoa náo nhiệt, là nơi tập trung bốn danh mực trứ danh thiên hạ. Khi còn nhỏ, ta từng mặc quần áo cũ của ca ca, giả làm nam nhi để lẻn vào tàng thư các của thư viện hắn theo học. Ở đó, ta đọc được rất nhiều sách, trong đó ta thích nhất là ghi chép về kỹ thuật chế mực của triều trước và tranh vẽ hoa điểu, côn trùng, cá lội.
Chỉ cần chọn nguyên liệu tốt, thêm vào hương liệu tinh tế đặc biệt, rồi khắc hoa văn tinh xảo, một thỏi mực tưởng chừng bình thường có thể lập tức trở thành bảo vật được các thư sinh tranh nhau sở hữu.
Ca ca vẫn cần tiếp tục học hành, còn phải bước qua nhiều kỳ thi, tất cả đều cần đến tiền bạc.
Ngày trước, khi ở nhà, ta có thể giúp mẫu thân làm nhiều việc. Nhưng ở đây, một thân một mình, ngoài bán bánh, ta chẳng có gì để làm cả.
Chi bằng thử tìm nguyên liệu, làm chút mực, kiếm thêm bạc, về sau không cần phải khiếp sợ đám nhà cao cửa rộng kia nữa.
Vậy nên, ngoài việc nghiên cứu thêm các loại nhân bánh, ta cũng vùi đầu trong phòng, tiếp tục chế tạo những thỏi mực đa dạng hơn.
Ta không có thiên phú trong ẩm thực, ngoại trừ bánh ra thì thứ gì cũng bán không nổi. Nhưng đối với chế mực, ta luôn có thể tìm được nguyên liệu phù hợp để tạo ra những sản phẩm chất lượng hơn.
Trấn Ngân Hoa cách thành Tô Châu không xa, cứ đến ngày rằm, chợ trong thành lại náo nhiệt nhất.
Mỗi dịp như vậy, ta lại cõng theo một giỏ bánh, mang theo một lò than nhỏ, tìm một góc trong chợ hâm nóng bánh rồi bày bán một chút.
Vì không có xe đẩy nên ta không thể mang theo toàn bộ đồ nghề, chỉ có thể làm mọi thứ đơn giản nhất.
Dẫu vậy, mục đích chính của ta không phải là bán bánh.
Ta cần tìm hương liệu để chế mực.
Một thỏi mực tốt, không chỉ phải ra mực đều đẹp, mà còn phải có hương thơm thanh nhã và hoa văn tinh xảo.
Những thỏi mực bình thường, ta mang đến chợ Tô Châu bán đổi lấy bạc, sau đó dùng bạc mua nguyên liệu quý giá hơn, tiếp tục nghiên cứu thêm công thức mới.
Những ngày tháng sau khi trốn đi, tuy đơn điệu nhưng vô cùng bận rộn.
Ta không có dung mạo nổi bật, ăn vận già dặn, hành sự kín đáo, cũng ít giao thiệp với nam nhân. Người xung quanh không có ác ý với ta, chỉ coi ta như một góa phụ tầm thường, chẳng đáng bận tâm.
Chỉ có những lúc một mình trong căn nhà nhỏ, ta mới cảm thấy cô đơn.
Dốc hết tâm huyết vào việc chế mực, chính là cách duy nhất giúp ta quên đi nỗi khổ nơi đất khách quê người.
Đúng vào lúc này, ca ca gửi thư đến.
Hắn đã qua thi phủ, chính thức trở thành một tú tài.
Ta nâng bức thư lên đọc từng chữ, không bỏ sót dù chỉ một câu.
Khi hồi âm, ta dùng ám ngữ để truyền lại công thức mực, đồng thời gửi kèm những thỏi mực đã hoàn thành.
Con đường khoa cử của ca ca còn dài, bạc càng nhiều càng tốt.
May thay, những thỏi mực ta bán ở Tô Châu đều có chất lượng tốt mà giá cả lại phải chăng.
Về sau, ta dứt khoát mỗi vài ngày lại vào thành một lần, quanh quẩn trước cổng các thư viện.
Ta viết giá tiền lên bảng, đặt các thỏi mực theo từng mức giá, để đám thư sinh tự chọn. Ai cần mua, chỉ việc đặt tiền xuống, cầm mực đi, không cần phải nói chuyện với ta.
Chỉ có một lão giả tóc trắng râu bạc, lần nào cũng đứng trước quầy ta, lựa chọn kỹ càng.
Lão chắp tay sau lưng, nhẹ giọng than thở:
“Được hình mà chẳng được thần.”
Sau đó, lão lắc đầu, xoay người rời đi.
Ta cúi đầu nhìn lại thỏi mực lão vừa xem qua.
Trên mặt mực có khắc một đóa sen thanh nhã, viền ngoài được điểm tô bằng kim phấn lấp lánh.
Hóa ra, đó là một người yêu hoa sen.
Lão giả rời đi, ngang qua đám thư sinh, bọn họ đồng loạt hành lễ, kính cẩn gọi một tiếng: “Viện trưởng.”
Ta ghi nhớ vị viện trưởng này, trong lòng cân nhắc làm sao để thỏi mực của mình có thể mang được “thần vận” của đóa sen.
5. Đại nương
Mùa hạ đến, cũng vừa tròn nửa năm ta sống ở trấn Ngân Hoa.
Một hôm, đại nương hàng xóm ghé qua, mặt mày tươi cười, ngồi xuống cùng ta chuyện trò cả buổi. Sau một hồi vòng vo, bà bắt đầu dò hỏi ta từ bao giờ thành góa phụ, trong nhà còn người thân nào không.
Ta thấy bà có vẻ có điều muốn nói, liền hỏi thẳng ý đồ.
Quả nhiên, bà đến làm mối.
Bà không phải bà mối chính thức, chỉ là có người nhờ vả, nên đến thăm dò trước.
Lời vừa dứt, ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Những ký ức cũ lập tức trỗi dậy.
Vị hôn phu qua đời, ta bị nhốt trong căn phòng cô độc, cửa sổ bị trát kín bằng gạch xanh, trở thành một “Tường đóng kín”. Những tháng ngày đen tối ấy, những khoảnh khắc sợ hãi đến nghẹt thở khi không biết lúc nào sẽ bị âm thầm lấy đi tính mạng, tất cả như một bức tranh tái hiện ngay trước mắt.
Một luồng lạnh lẽo men theo sống lưng trườn lên, ta vô thức ôm lấy hai cánh tay, khẽ run.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com