Chương 5
16
Không thấy bên kia có động tĩnh gì, tôi gọi to:
“Dư Chu, chơi Vương Giả Vinh Diệu không?”
Đoạn Lâm lập tức hưởng ứng:
“Cho tôi chơi với!”
Thế là từ hai người leo rank thành một team năm người.
Không ngoài dự đoán, đáng lẽ phải là trận thắng dễ dàng, nhưng nhờ có ba người này, trận đấu biến thành một mớ hỗn độn.
May mà tôi thông minh, không mở xếp hạng.
Chuỗi thua năm trận liên tiếp, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, không cảm xúc:
“Thôi, rắc ít gạo lên màn hình đi, gà còn chơi giỏi hơn mấy người.”
—
Tắm xong, tôi về phòng tắm lại lần nữa.
Đang lau đầu thì có tiếng gõ cửa.
Tưởng là Dư Chu, ai ngờ lại là Thẩm Tận Ngôn.
Tôi chưa kịp nói gì, cậu ta đã chen vào phòng, nhìn quanh.
Thấy không có ai khác, cậu ta mới thở phào.
Sau đó, ánh mắt dừng lại trên người tôi, cao giọng:
“Cậu mặc thế này mà mở cửa á?”
Tôi nhìn xuống chiếc quần đùi:
“Vừa tắm xong, bình thường mà?”
Thẩm Tận Ngôn hằn học:
“Lỡ người khác thấy thì sao?”
Tôi thản nhiên:
“Tôi đâu phải con gái.”
Chuẩn bị đóng cửa thì cậu ta giữ lại.
“Tôi cũng là gay, tôi có nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu không?”
???
“Gì cơ?”
“Một thằng trai thẳng hơn hai mươi năm nay lại bẻ cong?”
Tôi cười gượng: “Xin lỗi, ông đây thẳng, bây giờ thích con gái rồi.”
Khuôn mặt đỏ hồng của Thẩm Tận Ngôn bỗng chốc tái nhợt.
Tôi hất tay cậu ta ra, rồi “rầm” một tiếng đóng sập cửa.
Ở khách sạn suối nước nóng hai ngày, Dư Chu đột nhiên có việc gấp nên phải về trước.
Lúc cậu ta đi, tôi thoáng thấy khóe miệng Thẩm Tận Ngôn hơi nhếch lên, trông có vẻ rất mong chờ ai đó biến mất càng sớm càng tốt.
Đoạn Lâm đề nghị: “Ở đây hai ngày rồi, hay tụi mình đi chỗ khác chơi tiếp đi? Dù sao cũng còn tận năm ngày nữa.”
Tôi thấy cũng hợp lý, nhưng đến nơi thì trời đã tối muộn, lúc đặt phòng khách sạn thì hầu hết đều đã kín chỗ. Cuối cùng, chỉ còn hai phòng giường đôi.
Tôi ghé quầy lễ tân hỏi lại lần nữa: “Thật sự không còn phòng trống nào khác à?”
Nhân viên lễ tân mỉm cười: “Dạo này đang mùa du lịch cao điểm, không đặt bây giờ thì lát nữa phòng giường đôi cũng hết luôn đấy.”
Thẩm Tận Ngôn và Lục Trường Trạch đứng phía sau khẽ liếc nhau, ánh mắt đầy ăn ý.
Không còn cách nào khác, đành phải đặt hai phòng này.
Cả hai phòng đều nằm trên cùng một tầng.
Ban đầu tôi nghĩ sẽ ở chung với Đoạn Lâm, nhưng cậu ấy chỉ ngồi trong phòng tôi một lát rồi chuẩn bị đi.
Tôi kéo cậu ấy lại: “Khoan đã, chẳng phải cậu ở chung với tôi sao?”
Đoạn Lâm ngơ ngác: “Tớ ở chung với Lục Trường Trạch mà, tối nay cậu ấy bảo kéo tớ cày game.”
“Từ từ, đừng đi, tớ cũng có thể chơi với cậu mà!”
Đoạn Lâm nhìn tôi từ trên xuống dưới, mắt mở to vẻ khó tin: “Cậu còn gà hơn tớ nữa, chắc tớ phải gánh cậu đấy, mà gánh không nổi đâu.”
Tôi lập tức buông tay, hít sâu một hơi: “Cậu mau đi đi, đừng để tôi động tay động chân.”
Đoạn Lâm vội vàng kéo vali chạy trốn.
Cậu ấy vừa đi được một lúc, Thẩm Tận Ngôn đã đẩy vali vào phòng.
Cậu ta mở vali ra, bên trong chất đầy đồ.
Tôi nhìn cậu ta lôi từng món ra: “Nhiêu Nhiêu, tôi mang đồ ăn vặt cho cậu này.”
Cậu ta cầm túi snack lên lắc lắc trước mặt tôi.
“Từ từ, ai cho cậu gọi tôi bằng cái tên đó?”
Thẩm Tận Ngôn không nói gì, chỉ mở to đôi mắt cún con nhìn tôi: “Được được, cậu gọi đi.”
Cậu ta đứng dậy: “Nào, tôi đút cho cậu ăn.”
Tôi lập tức lùi lại xua tay: “Tôi đi tắm đây!”
Thẩm Tận Ngôn đứng đực ra: “Ồ, được thôi, cậu đi đi.”
Tắm xong bước ra, hơi nước vẫn còn bốc lên khiến tôi hơi nóng, vì vậy cũng không mặc áo.
Thẩm Tận Ngôn đang nằm trên giường lướt điện thoại, thấy vậy liền giật mình quay ngoắt đi, úp mặt vào gối, giọng cũng lúng túng hẳn: “Cậu… sao cậu không mặc áo vậy!”
Nhìn phản ứng của cậu ta, tôi không nhịn được trêu chọc: “Cậu còn thế nữa là tôi đuổi ra ngoài ngủ đấy.”
Thẩm Tận Ngôn nghe xong liền quay ngoắt lại, nhìn tôi chằm chằm không chút kiêng dè.
“Từ từ, cậu đừng nhìn chằm chằm như thế được không?”
Cậu ta lập tức làm bộ tủi thân: “Không nhìn là lỗi của tôi, mà nhìn cũng là lỗi của tôi, Nhiêu Nhiêu, cậu thật bá đạo.”
Miệng thì nói vậy, nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý của cậu ta thì đúng là chẳng có tí gì oan ức cả.
Trước khi ngủ, tôi cầm điện thoại lên, người bên cạnh cũng cầm theo.
Tôi mở WeChat, cậu ta cũng mở WeChat.
Tôi khẽ co ngón tay lại, rồi mở ứng dụng video.
Tên này lại làm y hệt.
Tôi lướt thử ba video.
Cậu ta cũng lướt ba cái.
Tôi không chịu nổi nữa liền quay sang nhìn: “Cậu là vẹt à?”
Thẩm Tận Ngôn nhìn tôi, có chút hoang mang: “Nhiêu Nhiêu, tôi thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, vừa chua xót vừa căng thẳng.”
Cậu ta ốm à?
Tôi vừa giơ tay lên định sờ trán cậu ta, liền bị cậu ta nắm lấy tay.
“Nhiêu Nhiêu, chỗ này mới đúng nè.”
Vừa nói, cậu ta vừa kéo tay tôi đặt lên ngực mình.
Tôi giật tay lại ngay lập tức, còn tiện chân đạp cậu ta một cái: “Cậu ngủ được không? Không thì ra ngoài thức trắng đêm đi.”
Thẩm Tận Ngôn rụt tay lại, đáng thương đáp: “Ngủ được mà.”
Sau vài ngày chơi ở khu du lịch, cả bọn trở về.
Cảm giác như tôi và Thẩm Tận Ngôn lại quay về chế độ trước đây.
Nhưng có gì đó khác lạ.
Không còn kiểu “tình anh em thắm thiết” như cậu ta hay nói, mà giống như một cặp đôi mới yêu hơn.
Dù tôi đã từ chối thẳng thừng việc cậu ta cứ đòi leo lên giường tôi ngủ.
Nhưng từ chối vô ích, cậu ta cậy lợi thế thể lực, thành công thượng giường, vừa lên giường đã chiếm ngay một nửa chỗ.
“Tôi đã nói là sẽ theo đuổi cậu, ngủ chung giường thì tỷ lệ thành công sẽ tăng cao.”
“Đây là logic gì thế?”
Thẩm Tận Ngôn áp sát lại gần: “Nhiêu Nhiêu, cậu thơm thật.”
Tôi nằm ngửa, nhắm mắt lại: “Cảm ơn, nhưng chúng ta dùng chung dầu gội và sữa tắm đấy.”
“Vài ngày nữa là sinh nhật tôi rồi, cậu sẽ tặng gì cho tôi đây?”
“Người ta còn giả vờ không quan tâm, cậu thì hỏi thẳng luôn.”
“Nhưng cậu không phải người khác, Nhiêu Nhiêu à, cậu tiết lộ một chút đi.”
Tôi kéo chăn, xoay lưng lại, chậm rãi bắt chước giọng điệu trước đây của cậu ta: “Gay ghê tởm nhất, vừa bẩn thỉu vừa dễ bị bệnh.”
Lời vừa dứt, tôi cảm nhận được người phía sau cứng đờ.
Cậu ấy ấy lặng lẽ dịch sát lại, hai bàn tay lớn ôm lấy eo tôi, đầu tựa lên vai tôi.
“…Xin lỗi.”
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, xem ra trận này tôi thắng rồi.
Những ngày gần đây, vì sắp đến sinh nhật nên Thẩm Tận Ngôn rất khoa trương.
Cậu ta bảo nhà mình tổ chức tiệc sinh nhật, ai cũng phải đến.
Cậu ta lẽo đẽo đi bên cạnh tôi, giọng năn nỉ:
“Nhiêu Nhiêu, hôm đó tôi qua đón cậu nhé? Cậu không cần chuẩn bị quà đâu, thật sự không cần!”
Hai chữ “không cần” được cậu ta nhấn mạnh đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tôi cười nhẹ:
“Yên tâm, cậu đã nói không cần tặng, thì chắc chắn tôi sẽ không tặng.”
Mặt Thẩm Tận Ngôn xị xuống ngay lập tức:
“Được thôi.”
Nhìn biểu cảm của cậu ta, tôi không nhịn được mà bật cười:
“Đồ ngốc.”
Nói là không tặng quà sinh nhật, nhưng thực ra tôi đã chuẩn bị từ lâu rồi.
Một đôi giày phiên bản giới hạn dành cho cặp đôi, kèm theo một lá bùa bình an tôi xin được ở chùa.
Lúc chọn giày, tôi có hơi ích kỷ một chút.
Lúc đó tôi nghĩ, đến lúc mang chỉ cần nói là giày đôi “bạn thân”, vì dù sao mẫu giày này cũng thiên về phong cách trung tính.
Nhưng giờ nghĩ lại, nếu nói thẳng là giày đôi, e là Thẩm Tận Ngôn sẽ cười đến mức bay lên trời mất.
Đến ngày sinh nhật Thẩm Tận Ngôn, tôi cảm thấy cậu ta đã mời hết cả khoa đến dự tiệc.
“Công nhận, quan hệ của Thẩm ca rộng thật đấy! Để tớ đi xem có số liên lạc của cô nào không.”
Đoạn Lâm vừa nói xong thì bị Lục Trường Trạch gõ đầu:
“Cậu đi đi, rồi mùa này cũng tìm cô nào gánh cậu leo rank luôn đi.”
Nhìn hai người này, sao trưởng phòng vẫn chưa thu phục được Đoạn Lâm vậy?
Bố mẹ Thẩm Tận Ngôn đứng trước cửa chào đón khách.
Tôi và Đoạn Lâm bước lên chào hỏi:
“Cháu chào cô chú ạ.”
Mẹ Thẩm nhìn tôi hai lần rồi bất ngờ reo lên:
“Cháu là Nhiêu Nhiêu đúng không?”
Chết tiệt, Thẩm Tận Ngôn đã nói gì với mẹ cậu ta vậy?!
“Dạ vâng ạ, cháu là Trần Nhiêu, bạn cùng phòng của Tận Ngôn.”
Sau vài câu xã giao, tôi nhìn thấy mẹ Thẩm đột nhiên dựa vào vai chồng mình, vừa la lên:
“Con dâu đáng yêu quá! Nhìn mềm mại ghê!”
Bố Thẩm cũng gật gù:
“Đúng vậy, hai đứa nó rất hợp nhau.”
??
Tôi có cảm giác như mình vẫn còn đang ngủ trong ký túc xá.
Thẩm Tận Ngôn hôm nay thực sự là nhân vật trung tâm, đến khi cắt miếng bánh đầu tiên, cậu ta liền đưa thẳng cho tôi.
Bị bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào, tôi chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống.
Tôi nhỏ giọng nhắc nhở:
“Hôm nay là sinh nhật cậu, miếng đầu tiên phải là của cậu chứ.”
“Có gì đâu, mọi thứ tốt đẹp, tớ đều muốn dành cho cậu đầu tiên.”
Bên dưới lập tức vang lên tiếng hò hét:
“Ở bên nhau! Ở bên nhau!”
Có vài nữ sinh xúc động đến mức bật khóc:
“Cứu với! Tớ đẩy thuyền này thành thật rồi!”
“Hu hu hu, đây chính là tình yêu đẹp nhất!”
Tôi bật cười, đưa tay nhận lấy miếng bánh.
Thẩm Tận Ngôn đạt được mục đích, nở nụ cười gian xảo:
“Ăn bánh sinh nhật của tớ rồi, cả đời này cậu chạy không thoát đâu.”
Tôi nắm ngược lại tay cậu ta:
“Ai nói là tớ muốn chạy?”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com