Chương 1
1
Toàn bộ khán giả chết lặng.
Mẹ tôi là người đầu tiên lao đến, hung hăng đẩy tôi một cái, nhưng tôi vẫn đứng vững, không hề lung lay.
Bà vội vàng đỡ Giang Tình dậy, sau đó quay sang trừng mắt nhìn tôi, tức giận quát lớn: “Giang Tiện Sanh, năm năm không gặp, mày lại sinh hư rồi phải không? Dám đánh em gái mình à?”
“Đúng là thứ không ra gì, sao tao lại sinh ra một đứa như mày chứ! Mau quỳ xuống xin lỗi Tình Tình, nếu không thì đừng hòng bước vào cửa nhà họ Giang nữa!”
Tôi cúi xuống nhặt cây kéo vừa rơi trên mặt đất, chậm rãi nghịch trong tay.
Giang Tiện Sanh không phải tên thật của tôi, mà là cái tên mẹ tôi gọi một cách đầy khinh miệt.
Nhưng khi nghe lại lần nữa, tôi chỉ bật cười.
“Mẹ à, mẹ đang nói gì thế? Năm đó bố chẳng phải vì bị thương nặng mà chỉ có duy nhất một đứa con là con sao? Vậy cô em gái này… chẳng lẽ là mẹ lén lút sinh ra à?”
Nghe đến đây, Trương Ngọc Phương tức đến run người, nhưng Giang Tình đã nhanh chóng kéo tay bà lại.
“Mẹ, đừng vì con mà giận dỗi với chị. Chị muốn cắt băng thì cứ đưa kéo cho chị đi, dù sao thì chị cũng đã thay con đến vùng Tây Bắc xa xôi rồi. Là con có lỗi với chị.”
“Nếu không phải vì con từ nhỏ đã yếu ớt, thì bố cũng chẳng cần phải nhận nuôi một đứa ăn mày để tích đức cho con. Nói cho cùng, con mới là người nên cảm ơn chị ấy.”
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn tôi càng thêm khinh thường.
“Hóa ra chỉ là một đứa ăn mày được nhận nuôi, vậy mà còn ra vẻ kiêu ngạo thế này. Đúng là không biết xấu hổ!”
“Phải đó, nếu là tôi thì đã sớm quất cho một trận rồi tống ra khỏi nhà!”
Trương Ngọc Phương chỉ vào cây kéo trong tay tôi, rồi ra lệnh cho thư ký của bố tôi: “Lấy kéo đưa cho tiểu thư!”
Thư ký không nói hai lời, lập tức lao tới giật cây kéo từ tay tôi, rồi cung kính dâng lên cho Giang Tình.
“Tiểu thư, cô tiếp tục cắt băng đi, còn người phụ nữ điên này, tôi sẽ giúp cô đuổi cô ta ra ngoài!”
Tôi sững sờ.
Chú Lưu, người đã nhìn tôi lớn lên từ bé, giờ lại làm như không hề quen biết tôi.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, tôi bật cười.
“Chú Lưu, chú muốn đưa kéo cho cô ta phải không? Được thôi, đợi bố tôi về, tôi sẽ nói với ông rằng chú già cả mắt mờ rồi, nên về quê chăn bò đi là vừa!”
Sắc mặt thư ký Lưu lập tức tái mét, rõ ràng có chút hoảng hốt.
“Đại… đại tiểu thư, không phải cứ gọi cô một tiếng đại tiểu thư thì cô liền là thiên kim tiểu thư thật đâu! Trong cái nhà này, từ trước đến nay, vẫn là phu nhân và tiểu thư làm chủ!”
Thư ký Lưu tức giận kêu oan: “Tôi đã làm việc tận tụy hơn hai mươi năm, chưa từng bị ai làm nhục như thế này! Phu nhân, bà nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi!”
Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Chú làm việc bên cạnh bố tôi bao năm, ngay cả ai mới là con gái ruột của ông cũng không phân biệt được sao?”
Thư ký Lưu nghẹn lời, ánh mắt lóe lên, rồi vội vã quay sang nhìn mẹ tôi, Trương Ngọc Phương.
Kiếp trước, tôi cũng từng không hiểu.
Vì sao người mẹ đã sinh ra và nuôi nấng tôi, lại vì một con bé ăn mày mà đối xử với tôi như vậy?
Mãi đến giây phút cuối cùng trước khi chết đuối, tôi mới nhận ra âm mưu phía sau.
Hừ, đã có cơ hội sống lại, lần này tôi muốn xem thử ai mới là kẻ bị quét ra khỏi nhà.
Mẹ tôi thay đổi sắc mặt, đang định mở miệng, thì Giang Tình đã nhanh chóng kéo tay bà, giành nói trước: “Mẹ, hôm nay là ngày khai trương nhà máy mới, cũng là ngày chị về từ vùng Tây Bắc, đúng là song hỷ lâm môn. Đừng vì chút chuyện nhỏ mà cãi nhau, hay là cứ để chị cắt băng đi?”
Nhưng mẹ tôi nghe xong thì mặt càng sa sầm hơn.
“Đây là nhà máy chế biến thực phẩm bố con đặc biệt xây dựng cho con, sao có thể để nó cắt băng được? Một lát nữa bố con còn dẫn lãnh đạo huyện đến, muốn trao giải và chụp ảnh đăng báo cho con đấy!”
Nhìn người mẹ từng yêu thương tôi hết mực, giờ lại trở nên xa lạ như vậy, tôi vừa cảm thấy chua xót, vừa cảm thấy buồn cười.
Hồi nhỏ, mỗi lần về quê ngoại, trên đường đi, mẹ đã bắt gặp Giang Tình – khi ấy chỉ là một con bé ăn xin.
Chỉ mới nhìn một lần, mẹ đã bất chấp tất cả, ép bố tôi nhận nuôi làm con gái nuôi.
Bố tôi nghĩ rằng có thêm một người bầu bạn với tôi cũng tốt, nhưng từ sau khi Giang Tình bước vào nhà họ Giang, mẹ tôi liền không còn chút chỗ nào dành cho tôi trong tim nữa.
Trong mắt bà, chỉ có một đứa con gái duy nhất – chính là Giang Tình.
2
Bà nói rằng Giang Tình ngoan ngoãn, dịu dàng, lễ phép, làm bà nở mày nở mặt.
Còn tôi thì bướng bỉnh, ngang ngược, chỉ khiến bà mất mặt trước người khác.
Kiếp trước, vì sợ Giang Tình tủi thân, nên ngay trong ngày khai trương nhà máy mới, mẹ tôi đã ngang nhiên tuyên bố trước mọi người rằng Giang Tình mới là thiên kim tiểu thư thực sự của nhà họ Giang.
Còn tôi, chỉ là một con ăn mày được nhặt về nuôi.
Giữa những tiếng cười nhạo của đám đông, bà đã sai người đánh đuổi tôi ra ngoài.
Toàn thân tôi đầy vết thương, hấp hối nằm trên con phố lạnh lẽo, nhìn thấy bọn họ tổ chức yến tiệc linh đình tại nhà hàng quốc doanh lớn nhất.
Bọn họ tưng bừng chúc mừng Giang Tình – nữ doanh nhân đầu tiên của vùng.
Mà tôi thì bị người của Giang Tình lôi đến một hồ nước lạnh buốt trong mùa đông, dìm xuống đến chết.
Mấy ngày sau, khi mẹ tôi chợt nhớ ra mới đi tìm tôi, thì tôi đã chìm dưới nước, đông cứng thành băng mất rồi.
Kiếp này, nhìn người mẹ vẫn mang vẻ mặt giận dữ với mình, tôi cười lạnh một tiếng: “Mẹ à, đây là nhà máy bố xây cho con để chúc mừng con trở về từ vùng Tây Bắc. Mẹ thật sự muốn thiên vị đến mức này sao? Mẹ không sợ bố tức giận à?”
Thực ra, bố tôi vốn dĩ định đích thân đến đón tôi về nhà, nhưng vì lãnh đạo huyện bất ngờ đến thị sát, nên ông bận rộn bên kia.
Tôi không muốn làm phiền ông, nên tự mình quay về trước.
Không ngờ, lại bị chính người nhà đối xử như một kẻ mạo danh.
Thời gian Giang Tình cắt băng được tính toán quá chính xác, rõ ràng là mẹ tôi đã sắp đặt trước.
Nhân lúc bố tôi chưa có mặt, bà vội vàng công bố Giang Tình là người thừa kế hợp pháp của nhà máy.
Lúc này, Giang Tình siết chặt dải băng khánh thành trong tay, đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn tôi, giọng nói đầy uất ức: “Chị à, em biết chị rất muốn có nhà máy chế biến thực phẩm này. Nhưng đây là tấm lòng của bố mẹ dành cho em. Nếu chị có trách, thì hãy trách em, đừng trách mẹ chúng ta!”
Lời vừa thốt ra, lập tức có một người phụ nữ thời thượng với mái tóc xoăn lên tiếng bênh vực: “Giang Tiện Sanh, mày là cái thá gì chứ? Nếu không phải nhà họ Giang nhặt mày về từ đầu đường xó chợ, thì giờ mày vẫn chỉ là một con ăn mày thối tha mà thôi! Có kẻ bố thí cho mày một bát cơm, thế mà còn dám ảo tưởng mình là tiểu thư sao? Cũng không tự soi gương mà xem lại bản thân! Mày xứng chắc?”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy người vừa nói là Trương Thư Hương – một con bé ăn xin từng theo sau Giang Tình từ nhỏ.
Từ khi Giang Tình được bố tôi nhận nuôi, cô ta liền bám riết lấy Giang Tình, không khác gì một con chó săn trung thành, suốt ngày nịnh nọt để kiếm miếng ăn.
Kiếp trước, chính cô ta đã dẫn theo một đám du côn chặn đường tôi, ép tôi đến bước đường cùng, rồi chết thảm trong hồ nước lạnh lẽo.
Đáy mắt tôi tràn đầy lạnh lẽo, nắm tay siết chặt, cười khẩy: “Nếu tôi là ăn mày, vậy cô Trương Thư Hương là cái thứ gì? Một con chó chỉ biết nịnh bợ, ăn bám người khác để sống? Nếu là tôi, thà tự treo cổ còn hơn, chứ làm gì còn mặt mũi mà bắt chước người thành phố uốn tóc xoăn?”
Bị tôi chọc đúng chỗ đau, mặt Trương Thư Hương đỏ bừng vì tức giận.
Lúc này, thư ký Lưu lại nịnh nọt quay sang mẹ tôi: “Phu nhân, đừng vì con điên này mà làm lỡ giờ lành khai trương nhà máy.”
Mẹ tôi liền dịu giọng an ủi Giang Tình: “Đúng vậy, mau đưa quà mừng mà mẹ chuẩn bị cho Tình Tình ra đây đi.”
Ngay giây sau, thư ký Lưu hai tay dâng lên một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Tôi nhìn vào, lập tức hai mắt đỏ ngầu.
Đó là giấy tờ sở hữu nhà máy dệt – nhà máy lớn nhất cả nước, do chính tay ông nội tôi sáng lập.
Trước khi qua đời, ông đã tự tay giao lại cho tôi, dặn dò: “Sau này, nhà máy dệt này sẽ làm của hồi môn cho cháu gái của ông. Nếu cháu không thích, thì cứ đóng cửa lại, dùng đất trồng rau cũng được.”
Vậy mà bây giờ, thứ thuộc về tôi lại bị chính mẹ ruột lấy ra để lấy lòng Giang Tình!
“Trương Ngọc Phương! Đó là tài sản ông nội để lại cho tôi, mẹ thực sự muốn đem nó cho một con ăn mày không rõ lai lịch sao?”
Mẹ tôi không hề chớp mắt, thẳng tay nhét giấy tờ vào tay Giang Tình, rồi trừng mắt nhìn tôi: “Thứ con hoang không biết lớn nhỏ! Đây là món quà mà bố tao để lại cho bảo bối của tao – Tình Tình! Mày còn dám nói là của mày sao?”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com