Chương 3

  1. Home
  2. Vạn Dặm Trở Về Đại Dương
  3. Chương 3
Trước
Tiếp theo

21

Tên cướp biển béo ú vừa bước vào đã cười hì hì, vẻ mặt đầy ý đồ xấu.

Hắn ngồi xuống trước mặt tôi, không vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề:
“Này cá mè hoa, nghe nói nước mắt của cô rất có giá trị.”

“Nào, khóc một chút đi, dạo này anh em chúng tôi kẹt tiền quá.”

Tôi nhai con tôm, thận trọng ngồi xuống.

Tên hải tặc béo ú sờ cằm thúc giục: “Mau lên, bọn ta còn đang bận.”

Tôi co rúm người lại nói một cách yếu ớt: “Không khóc được đâu.”

Gã mập mạp gãi đầu: “Vậy làm sao mới có thể khóc được?”

Tôi thoáng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, chớp mắt nhìn hắn.

“Đâm tôi một đao đi.”

Khi Tiểu Nhẫn bước vào, những giọt nước mắt trên má tôi rơi xuống đất tung tóe như những hạt cườm vỡ.

Nước mắt giao nhân đang lăn trên sàn nhà.

Lòng bàn tay tôi bị một con dao găm trên bàn đâm thủng.

22

Tôi nhìn Tiêu Nhẫn, ánh mắt đầy bất lực và cầu xin.

Tôi biết hắn sẽ không có cảm xúc gì đâu.

Nhưng thứ tôi đặt cược, là sau đấy cơ.

Khi Tiêu Nhẫn ngồi xuống đối diện tôi, gã hải tặc béo ú vẫn đang bận ngồi xổm dưới đất nhặt nước mắt giao nhân, mặt đỏ bừng vì hưng phấn.

Tiêu Nhẫn đỡ cằm hỏi tôi: “Không đau à?”

Gã hải tặc béo ú sợ hãi ngồi phịch xuống đất.

Tôi gật đầu, nghiến răng không nói một lời.

Nhưng những giọt nước mắt đã phản bội nỗi đau của tôi.

Tiêu Nhẫn lộ ra vẻ khó hiểu:
“Còng tay cùng xích của cô đã được tháo ra rồi, bằng năng lực của giao nhân hẳn là muốn giết hắn ta cũng thật dễ dàng.”

“Tại sao cô không ra tay?”

Tôi bật khóc lắc đầu: “Tôi đánh không lại anh ta.”

“Còn giả vờ cái gì?” Hắn cười lạnh nói, “Cô muốn gì?”

“Có muốn tôi biến cô thành sashimi không?”

Miệng tôi run lên vì đau, tôi nhìn vào mắt hắn rồi nhớ lại cái cảnh tôi cứu hắn.

Tôi thì thầm: “Tôi không còn giao châu nào nữa.”

“Không thể về nhà, cũng đánh không lại ai.”

“Cho nên, ai cũng có thể ức hiếp tôi, dù sao tôi cũng chẳng sống được là bao nữa.”

23

Tiêu Nhẫn ngừng nói.

Một lúc lâu sau, hắn ta đột nhiên đưa tay nhéo mặt tôi, hung hăng nói:
“Giả vờ đáng thương cũng không có ích gì đâu.”

“Tôi cũng không phải nhà hảo tâm.”

Hắn ta chửi thề, thậm chí còn đưa tay rút con dao găm khỏi tay tôi.

Tôi đau gần như muốn ngất đi ngay lập tức.

Nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của tên hải tặc béo kia.

Hắn đâm hai nhát dao vào chân tên hải tặc kia, vết thương sâu hoắm, đoạn hắn chỉ vào tôi rồi vỗ nhẹ vào mặt gã ta:

“Nhân ngư này là người của Trắc Ly.”

“Muốn chạm vào cô ta trước tiên phải hỏi ý Trắc Ly trước.”

“Còn nữa, phòng con gái, đừng có vào bừa bãi.”

Tên béo vội vàng gật đầu, mồ hôi chảy đầy đầu.

Tiêu Nhẫn nổi tiếng là tàn nhẫn và khát máu, trên thực tế, cho dù Trắc Ly có nhận tôi làm người hầu bên cạnh, Tiêu Nhẫn cũng sẽ không coi mạng tôi là mạng người.

Nhưng tôi không biết liệu lời nói của tôi có chạm đến điều gì đó trong hắn hay không nữa.

Hành động vừa rồi của hắn cho thấy rốt cuộc hắn cũng coi tôi là một cá thể sống rồi.

Ít nhất hiện tại trên tàu không ai có thể chạm vào tôi trừ hắn và Trắc Ly.

24

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tay vẫn còn chảy máu, đang định dùng khăn quấn lại thì Trắc Ly trở về.

Nàng mang theo một túi quần áo mới.

Bộ quần áo Tiêu Nhẫn mua cho nàng quá rộng so với tôi, có lẽ nàng cũng nhận ra cho nên đã cố ý đi mua cho tôi mấy bộ mới.

Vừa bước vào, Trắc Ly đã thấy tay tôi đầy máu, đồ đạc trên tay nàng rơi bộp xuống đất.

Nàng sải bước nhanh về phía tôi.

Sau khi nhìn xuống tay mình, tôi quay qua nhìn con dao găm trong tay Tiêu Nhẫn.

Trắc Ly cử chỉ nhanh chóng khẩn trương, mang theo sự tức giận:

“Anh làm tổn thương em ấy à?”

Như bị thần “trà xanh” nhập, tôi lập tức lay lay ống tay áo nàng:

“Đừng, đừng trách Tiêu Nhẫn, là tên hải tặc béo đã đâ/m tôi.”

“Tiêu Nhẫn vừa rồi còn giúp tôi trút giận nữa. Tôi không sao đâu.”

Đừng cãi nhau vì tôi mà.

Thôi, câu này trà xanh quá, tôi nói hông nổi.

Nhưng nhìn Tiêu Nhẫn cau mày cùng Trắc Ly vẻ mặt âm trầm.

H-hình như tôi đã thành công gieo rắc bất hòa rồi nhỉ!?

Trắc Ly:

“Đều ra ngoài hết đi.”

Sau khi đuổi Tiêu Nhẫn và tên hải tặc béo ra ngoài, nàng ấy vội vàng tìm băng gạc để băng bó cho tôi.

Cả quá trình đều im lặng.

25

“Tôi không đau chút nào đâu.”

Tôi cúi đầu quan sát biểu hiện của nàng ấy.

Nhìn thấy hốc mắt nàng đỏ lên, có phải Trắc Ly vừa khóc không?

Da nàng ấy rất trắng, thậm chí trên khuôn mặt còn có một chút ửng hồng nữa.

Sau khi băng bó xong cho tôi, nàng nắm tay tôi với ánh mắt phức tạp.
“Nhụ Nhụ, bắt đầu từ hôm nay.”

“Em phải theo sát tôi từng bước.”

Đây không phải chính xác là điều tôi muốn sao?

Từ giờ trở đi, nếu nàng cùng Tiêu Nhẫn muốn nắm tay hay hôn nhau, tôi chắc chắn sẽ là người đầu tiên biết.

Tiện cho tôi phá hoại hai người họ quá đi.

Tôi giả vờ:
“Liệu có ảnh hưởng gì đến cô cùng Tiêu Nhẫn không…”

Nàng nói:
“Tôi có không liên quan gì đến hắn, thậm chí chưa bao giờ nắm tay nhau.”

“Chỉ là những người bạn bình thường thôi.”

Tôi lại thở phào nhẹ nhõm.

Có nghĩa là, tôi có thể thoải mái phát huy rồi đúng không?

Dù sao thì trước đây cũng là Trắc Ly lừa gạt tình cảm của Tiêu Nhẫn mà.

Cùng lắm thì cũng chỉ là tôi đang lấy lại đồ thuộc về tôi thôi mà!

26

Kể từ ngày đó, Tiêu Nhẫn thường xuyên đến phòng Trắc Ly khi hắn rảnh rỗi không có gì làm.

Đôi khi chỉ đến chơi rồi trò chuyện đôi câu.

Cũng có những lúc cố ý đến chỉ để bắt nạt tôi.

Tiêu Nhẫn nhìn Trắc Ly tỉ mỉ gọt một đĩa trái cây to, cuối cùng lại bỏ qua hắn để bưng tới đút cho tôi ăn hết.

“Cứ chiều chuộng cô ta đi.”

“Đến lúc nảy sinh tình cảm thì sao đây?”

Trắc Ly: “Thì nuôi em ấy cả đời.”

Cuộc trò chuyện nghe có vẻ là lạ.

Đôi khi Tiêu Nhẫn cũng sẽ nhắc đến chuyện hôn nhân: “Trắc Ly, chờ tôi tìm được bảo bối rồi chúng ta sẽ kết hôn.”

Trắc Ly gật đầu.

Tiêu Nhẫn lại hỏi:
“Cô có thể suy nghĩ kỹ hơn, tôi không muốn chúng ta chỉ vì ân cứu mạng mà bị ràng buộc với nhau.”

Trắc Ly ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu:
“Có thể nhanh chóng kết hôn được không?”

Tiêu Nhẫn cười: “Nóng lòng đến vậy sao?

“Chờ một chút, chờ tôi lấy được bảo bối, chúng ta sẽ kết hôn.”

Tôi ngồi đó nhìn bộ dáng thân mật của bọn họ mà nghiến như sắp gãy cả hàm răng.

27

Trắc Ly đối tốt với tôi đến mức ngay cả Tiêu Nhẫn cũng không chịu nổi.

Hắn bắt đầu tìm mọi cách để trêu chọc tôi.

Hôm đó hắn lên trên boong, bắt tôi đi cùng.

Trắc Ly đã đi tắm, sợ Tiêu Nhẫn lại tức giận nên đành phải lẽo đẽo đi theo như hắn bảo.

Tiêu Nhẫn đứng hóng gió biển, làn da lúa mì phủ một lớp vàng nhạt, nghiêng đầu hỏi tôi:
“Muốn quay về với biển không?”

Tất nhiên là tôi muốn rồi.

Tôi gật đầu.

Hắn đột nhiên giơ tay ném con dao găm xuống biển: “Vậy tôi cho cô một cơ hội.”

Hắn có ý gì?

Thả tôi trở về?

Cho dù đi thì tôi cũng đi khi mang theo anh, hoặc mang theo giao châu của tôi thôi nhá!

Thực ra, tôi có thể mổ tim hắn ra để lấy giao châu.

Nhưng tôi luôn cảm thấy có chút tiếc nuối khi không cho hắn biết rằng tôi mới là người cứu hắn hôm ấy.

Không cần suy nghĩ thêm nữa, tôi xoay người nhảy xuống biển.

Sóng biển cuồn cuộn, nhảy xuống rồi tôi nhanh chóng bơi về phía con dao găm đang dần chìm xuống đáy biển đen ngòm.

Con dao găm này là con dao mà cha Tiêu Nhẫn tặng hắn khi sắp ch.ết đuối hai năm trước.

Khi tôi gặp hắn, tay vẫn nắm chặt con dao không buông.

Thế nên hắn mới ném nó xuống biển, tôi hiểu.

Hắn đang thử thách tôi.

Hai năm trước, chỉ có người thực sự cứu hắn mới biết đối với hắn, con dao này có ý nghĩa như thế nào.

28

Nếu tôi thoải mái từ bỏ con dao này chìm sâu, chắc chắn hắn sẽ có lý do để khẳng định tôi nói dối.

Nhưng nếu tôi lại vì con dao yêu quý của hắn mà đánh mất cả tự do.

Điều đó chứng tỏ tôi không nói dối.

Quả nhiên, tôi cuối cùng cũng tìm thấy con dao và trồi lên khỏi mặt nước.

Tiêu Nhẫn có lẽ không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi nên đã xoay người rời khỏi boong tàu.

Tôi hét to tên hắn, hắn quay lại.

Tôi vẫy con dao găm một cách đắc thắng, mỉm cười với hắn.

Trong khoảnh khắc, tôi nhìn thấy ánh mắt thay đổi liên tục và biểu cảm phức tạp của Tiêu Nhẫn.

Khoảng cách quá xa để có thể nghe được những gì hắn nói.

Nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng miệng Tiêu Nhẫn mấp máy:
“Nhụ Nhụ, quay lại đây.”

Hắn thậm chí còn bước hẳn tới mạn thuyền, nghiêng người đưa tay ra cho tôi.

Thực ra cho đến bây giờ tôi cũng quá không quan tâm việc Tiêu Nhẫn sẽ cưới ai.

Điều làm tôi khó chịu là hắn ta vậy mà không biết ai mới là người cứu hắn.

Khó chịu đến mức còn muốn trừng phạt hắn một chút.

Ai bảo hắn không nhận ra tôi, thậm chí còn coi một người phụ nữ khác là ân nhân cứu mạng mình.

Thế nên, tôi đã lên kế hoạch sẽ sử dụng kế “khổ nhục kế” để hắn nếm thử cảm giác đau lòng như tôi lúc đó.

Một con cá mập lao nhanh về phía tôi, mắt tôi mở to, sau đấy toàn thân chìm hẳn xuống.

Khoảnh khắc tôi bắt được lấy tay Tiêu Nhẫn, tôi đã chìm xuống biển.

Trước
Tiếp theo

Bình luận cho chương "Chương 3"

THẢO LUẬN TRUYỆN

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Madara Info

Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress

For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com

© 2025 TruyenXYZ.com – Nội dung sưu tầm, chia sẻ miễn phí. Liên hệ nếu cần gỡ bỏ.

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiĐọc Truyện Chữ Trung Quốc Hay Nhất 2025 | Ngôn Tình, Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Mới Nhất

Đăng ký

Đăng ký trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiĐọc Truyện Chữ Trung Quốc Hay Nhất 2025 | Ngôn Tình, Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Mới Nhất

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiĐọc Truyện Chữ Trung Quốc Hay Nhất 2025 | Ngôn Tình, Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Mới Nhất