Chương 1
1
Một ngày nọ, tôi nhìn đống bình luận tiêu cực dày đặc dưới bài viết mới của mình mà thở dài không tiếng động.
Kiếm sống bằng cách viết tiểu thuyết thật khó, mà viết trên Hoa Thị thì càng khó gấp bội.
Lúc này, biên tập viên nhắn tin riêng cho tôi.
“Đại đại, văn phong của anh rất tốt, nhưng mấy cảnh lái xe trong truyện thực sự quá khô khan, phản ứng của độc giả không được tốt lắm đâu.”
“Xin lỗi, tôi không giỏi viết mấy cảnh này cho lắm.”
“Thế thì tôi đề nghị anh tìm một người yêu đi, cảm nhận thực tế một chút, vì nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống mà.”
Lời đề nghị của biên tập viên khiến tôi giật mình.
Đúng rồi, tìm người yêu thôi, như vậy khi viết sẽ không bị “kẹt xe” nữa.
Suy nghĩ một lát, tôi kéo rèm giường xuống, dịu giọng hỏi bạn cùng phòng đang ăn cơm:
“Cậu có biết cách nào nhanh chóng tìm được một người bạn trai không?”
Bạn cùng phòng ngẩn người.
Cậu ấy là người duy nhất trong trường biết xu hướng tính dục thực sự của tôi, nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc.
“Đù, Nhiên Nhiên, cậu muốn tìm bạn trai á? Cuối cùng cậu cũng không làm đóa hoa cao lãnh của khoa văn học chúng ta nữa rồi sao?”
Tôi hơi ngượng ngùng gật đầu, còn bịa đại một cái cớ.
“Ừm, cũng năm ba rồi, thế nào cũng phải thử yêu đương một lần.”
“Nếu cậu có bạn nam nào phù hợp thì giới thiệu cho tớ nhé.”
Bạn cùng phòng bĩu môi trêu chọc.
“Chỉ với gương mặt này của cậu, tùy tiện đứng dưới lầu thôi cũng có cả đống nam sinh thi nhau đến bắt chuyện rồi ấy chứ?”
“Bao nhiêu hot boy ở khu đại học này đang tha thiết xin cách liên lạc với cậu đấy.”
Tôi lắc đầu: “Không có ai làm tim rung động cả.”
Bạn cùng phòng bày kế cho tôi.
“Thế thì cậu thử hẹn hò online đi, tải một cái app kết bạn, chỉ cần hai bên đều thích nhau là được.”
“Nhưng nhớ đừng gặp mặt ngoài đời đấy, tôi sợ cậu bị bán đi mất.”
Nghe vậy, mắt tôi sáng lên, cảm ơn cậu ấy rồi lập tức chui vào giường tải một app hẹn hò đồng tính.
Tôi tùy tiện đăng một tấm ảnh không lộ mặt, sau khi được duyệt thì bắt đầu lướt màn hình.
Phải nói rằng, chất lượng nam sinh trên app này thực sự không đồng đều chút nào.
Có người chỉnh sửa ảnh đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra, có trai gym khoe cơ bắp bóng nhẫy như gà tây, hoặc không thì là mấy ông chú bụng bia trung niên.
Thỉnh thoảng thấy được hai anh chàng đẹp trai, hóa ra ảnh còn chưa xóa watermark trên mạng.
Lướt mãi mà chẳng thấy ai ưng ý, tôi bắt đầu thấy chán nản.
Đang định thoát app thì một chàng trai có nick là “Y” hiện ra.
Ảnh đại diện là một tấm chụp lén từ phía sau, góc chụp khá kỳ quái.
Nhưng không thể phủ nhận rằng dáng người và phong cách ăn mặc của anh ấy rất ấn tượng, lưng rộng vai to, ngay cả bàn tay lười biếng thả bên hông cũng vô cùng đẹp.
Hoàn toàn trúng gu của tôi.
Tôi nhìn kỹ lại bức ảnh.
Ừm, không có watermark, có vẻ là người thật.
Tôi hài lòng vuốt sang phải, nhưng khi xem trang cá nhân của anh ấy thì trống trơn.
Chỉ có địa chỉ IP là khiến tôi cảm thấy quen thuộc.
Ơ? Cùng thành phố với tôi?
2
Lướt cả buổi, tôi chỉ quẹt phải duy nhất mỗi Y trên app này.
Đang định tắt máy đi ngủ thì app lại vang lên một tiếng.
【Có người đã thích bạn! Mau lên mạng trò chuyện nào~】
Tôi sững sờ, rồi phản ứng lại, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Mình có bạn trai online rồi sao?
Phấn khởi online ngay lập tức, phát hiện Y đang trực tuyến.
Vì phép lịch sự, tôi chủ động chào hỏi.
Tôi: “Chào cậu nhé.”
Một lúc lâu sau, bên kia mới đáp lại.
Y: “?”
Y: “Đây là gì?”
Tôi: “App hẹn hò đồng tính đó, chúng ta đã match với nhau rồi.”
Y lại im lặng.
Tôi bĩu môi, không hiểu anh ta có ý gì.
Một lát sau, Y mới lên tiếng.
Y: “Bạn tôi nghịch dại lấy điện thoại tôi làm bậy thôi.”
Tôi nghẹn lời.
Tôi: “Ồ, vậy vụ này không tính là hẹn hò online à?”
Y: “Hẹn hò online?”
Y: “Chậc, hẹn hò online không phải là phải gửi ảnh sao, cậu gửi tôi xem đi.”
Thế nào tôi cũng thấy câu này như đang trêu chọc tôi vậy.
Tôi hỏi ý kiến bạn cùng phòng có nên gửi ảnh không.
Cậu ấy bảo thích thì gửi.
Ừm… hình như hẹn hò online thì đúng là phải xem ảnh thật.
Thế là tôi chọn một bức ảnh chính diện khá rõ nét trong album gửi qua.
Có vẻ Y đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, vì ngay giây tiếp theo, anh ta đã nhắn một loạt tin.
Y: “???”
Y: “Đây là cậu?”
Y: “Cậu lấy ảnh này từ đâu?”
Sợ bị hiểu nhầm là ảnh mạng, tôi vội đáp: “Là tôi thật đó.”
Y vẫn không tin, bắt tôi chụp một động tác theo yêu cầu.
Tôi làm theo, ngoan ngoãn gửi qua.
Y lại im lặng hồi lâu không nhắn lại.
Tôi bắt đầu khó hiểu, thậm chí còn hoài nghi luôn khuôn mặt vốn được coi là đẹp của mình.
Đang thở dài định đổi người khác hẹn hò thì Y mới nhắn lại một câu.
Y: “Tiếp tục hẹn hò online, không được chia tay.”
Tôi: “Hả?”
3
Tôi và Y bắt đầu hẹn hò online.
Anh ấy lập tức xin WeChat của tôi và bảo tôi xóa app hẹn hò đồng tính kia đi.
Tôi rất ngoan ngoãn làm theo.
Thế là hai chúng tôi cứ thế trò chuyện qua lại.
Giọng điệu của anh ấy lúc nào cũng có chút trêu chọc, nhưng tôi lại không hề cảm thấy khó chịu.
Chỉ là, tôi cứ có cảm giác có gì đó không đúng.
Đúng rồi, anh ấy chưa từng gửi ảnh cho tôi.
Tôi đã gửi cho anh ấy mấy tấm rồi, vậy mà anh ấy không gửi lại một tấm nào.
Như vậy là không công bằng.
Sau khi nghe tôi phàn nàn, Y liền gửi một đoạn tin nhắn thoại.
“Yên tâm, không xấu đâu.”
“Xứng với thiên nga nhỏ của tôi mà.”
“Ngày mai sẽ gặp thôi.”
Bên phía Y có chút ồn ào, nhưng vẫn không át đi được giọng nói lười biếng của anh ấy.
Hơn nữa, khi anh ấy nói chuyện, giọng cuối còn hơi kéo dài, rất dễ khiến người khác bị mê hoặc.
Tôi vô thức xoa vành tai đang nóng lên, cảm thấy khó hiểu.
Ngày mai gặp?
Là ý gì vậy?
Tôi đang lặp đi lặp lại đoạn tin nhắn thoại của anh ấy thì đột nhiên bạn cùng phòng hét lên một câu:
“Đù má!”
“Sao vậy?”
“Nhiên Nhiên! Tề Ngôn có người yêu rồi! Aaaa, tôi thất tình rồi!”
Tôi mất một lúc mới nhớ ra Tề Ngôn là ai.
À, là nam thần khoa thể dục.
Cơ bụng tám múi, eo săn chắc, kết hợp với khuôn mặt trông y hệt một tay sát gái, số người theo đuổi anh ấy đủ để xếp hàng dài ra tận khu đại học.
Tôi từng tình cờ gặp anh ta vài lần trong trường, ngoài ra cũng không có liên hệ gì khác.
Nhìn bạn cùng phòng đang ôm mặt khóc rưng rức, tôi dịu giọng an ủi:
“Biết đâu mai đã chia tay rồi ấy chứ.”
“Chắc là không chia đâu, nghe nói Tề Ngôn vừa mới công khai yêu đương với bạch nguyệt quang mà anh ta thầm thương trộm nhớ bao năm, vừa nãy còn khoe khoang tại buổi tụ tập nữa cơ!”
“Hu hu hu——”
Tôi sững sờ một lúc.
Hóa ra trông có gương mặt sát gái mà lại chung tình đến vậy sao.
Cảm thán vô cùng.
Sau đó, tôi cúi đầu gửi tin nhắn kể chuyện bát quái này cho bạn trai online của tôi – Y.
Y gần như trả lời ngay lập tức.
Y: “Sao nào, thiên nga nhỏ, em có suy nghĩ gì không?”
Tôi: “Không có, chỉ là cảm thấy người có gương mặt sát gái chưa chắc đã là tra nam thôi.”
Y: “……”
4
Vì tối qua mải tám chuyện với Y tới tận khuya, sáng hôm sau tôi ngủ quên.
May mà buổi sáng không có tiết.
Tôi và bạn cùng phòng chậm rãi đi tới căng tin để ăn cơm.
Tôi ngồi ở bàn trống, vừa đợi bạn cùng phòng đi gọi món, vừa suy nghĩ về dàn ý truyện hôm nay thì đột nhiên có một giọng nói vang lên bên cạnh.
“Anh Mạnh Nhiên… cuối cùng em cũng đợi được anh rồi!”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, liền thấy một cậu đàn em gầy nhom đang đứng trước mặt, phấn khích đến mức hai mắt sáng rực.
Tóc cậu ta bóng nhẫy như bị bò liếm, ánh mắt nóng rực bất thường.
Tôi kêu than trong lòng hai tiếng.
Lại nữa rồi.
Chỉ thấy cậu đàn em kia bất chấp ánh mắt kỳ lạ của các sinh viên khác trong căng tin, lớn tiếng tỏ tình với tôi.
“Anh! Em đã thích anh từ năm nhất rồi! Vì anh mà em trở thành fan trung thành của anh!”
“Em không sợ ánh nhìn thế tục, em chỉ muốn ở bên anh thôi!”
“Anh có thể làm bạn trai em không?”
Tôi lịch sự kéo khóe môi: “Không được, xin lỗi, tôi là trai thẳng.”
Nói xong, tôi liền định đứng dậy đổi chỗ ngồi.
Nhưng cậu đàn em này thấy tôi định đi thì hoảng lên.
Cậu ta chặn tôi lại ngay trước bàn: “Anh! Em không tin anh là trai thẳng! Em có thể nhìn thấu sự yếu đuối của anh, cho em một cơ hội đi!”
“Tránh ra.”
“Anh đồng ý với em thì em mới tránh!”
Vừa nói, cậu ta vừa định túm lấy cánh tay tôi.
Lông mày tôi lập tức nhíu chặt, suýt nữa thì đấm cậu ta một phát.
Đột nhiên, cánh tay của cậu đàn em bị ai đó vặn mạnh, sau đó cả người cậu ta bị ném ra ngoài, ngã sõng soài xuống đất và kêu la thảm thiết.
“Á—”
Đồng thời, một giọng nói lười biếng nhưng lạnh lẽo vang lên ngay trước mặt tôi.
“Cậu ấy bảo cậu cút, cậu không nghe thấy à?”
Tôi sững sờ một lúc, ngẩng đầu nhìn người vừa tới.
Bờ vai rộng, lưng thẳng, nét mặt ung dung.
Là Tề Ngôn.
5
Tề Ngôn là kiểu người trời sinh đã mang vẻ lạnh lùng.
Gương mặt tuấn tú đó khi không biểu cảm mà nhìn chằm chằm vào người khác sẽ khiến người ta lạnh sống lưng.
Cậu đàn em gầy gò do dự nhìn tôi vài lần, rồi cuối cùng cũng cuống quýt bỏ chạy.
Tôi nhìn chàng trai trước mặt, nhẹ giọng cảm ơn.
“Cảm ơn cậu, bạn học.”
“Tề Ngôn.”
“Hả?”
“Tôi tên là Tề Ngôn.”
Tề Ngôn vừa liếc tôi, vừa chậm rãi giới thiệu bản thân.
Ánh mắt đó mang theo ý tứ mà tôi không thể hiểu được.
Tôi mím môi, vừa định cảm ơn thêm lần nữa thì Tề Ngôn đã nói:
“Có việc, đi trước đây, tiểu thiên nga.”
Nói xong, cậu ta đi về phía mấy nam sinh không xa.
Những người đó cười gian nhìn tôi, không biết đang trêu chọc Tề Ngôn điều gì, kết quả là bị cậu ta đá một cú.
Dáng vẻ lười biếng, bất cần đời.
Tiểu thiên nga?
Sao cậu ta cũng gọi tôi như vậy?
Hơn nữa, giọng nói của cậu ta nghe có chút quen tai.
Hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi.
Tôi chậm rãi ngồi xuống suy nghĩ, đúng lúc này bạn cùng phòng của tôi bê khay cơm quay lại.
Cậu ấy chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Tề Ngôn.
Sau khi giúp tôi lên án cậu đàn em gầy nhom kia vài câu, bạn cùng phòng bắt đầu than vãn.
“Ôi, mình lại bỏ lỡ cơ hội chạm mặt Tề Ngôn rồi.”
“Nhiên Nhiên, nam thần khoa thể dục có mùi hương gì không?”
Tôi lắc đầu, cúi đầu ăn cơm: “Mình không để ý.”
Vừa nghe bạn cùng phòng than thở, tôi vừa lấy điện thoại ra.
“Vừa rồi có người cũng gọi em là tiểu thiên nga.”
Đinh.
Bạn trai online trả lời ngay lập tức.
“Vậy em thích anh gọi em như vậy, hay là thích người khác gọi?”
Giữ vững nguyên tắc yêu đương thì phải biết điều, dù hơi xấu hổ nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn trả lời.
“Anh.”
Câu này dường như khiến bạn trai online của tôi rất vui, lập tức gửi tôi một bao lì xì 520 tệ.
Tôi từ chối, anh ta lại tiếp tục gửi.
Sau vài lần từ chối bất thành, tôi bắt đầu bối rối, lập tức hỏi ý kiến cố vấn tình yêu – bạn cùng phòng của tôi.
“Bạn trai online vừa chuyển cho mình 520 tệ, mình phải làm gì đây?”
Bạn cùng phòng cười thích thú: “Nhận đi chứ, rồi nói một câu ngọt ngào để kéo gần khoảng cách giữa hai cậu.”
“Câu gì?”
“Ví dụ như, cảm ơn chồng yêu ~ chồng yêu moah moah ~”
“Chỉ cần gọi như thế, không có người đàn ông nào mà không kích động đâu.”
“…”
Có chút mất liêm sỉ, nhưng mà…
Cũng có lý phết.
Tôi im lặng một lát, tai đỏ bừng rồi gõ mấy chữ lên bàn phím.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com