Chương 1
1.
Thế Giới Trong Im Lặng…
Trái Đất không còn rực rỡ với những sắc màu, chỉ còn độc một màu trắng trơn, lạnh lẽo. Không phải trắng của tuyết dày đặc như trong những câu chuyện xưa tôi từng đọc, mà là một lớp trắng nhạt, phủ lên mọi thứ, làm mờ nhòe các đường nét, khiến tất cả chìm vào một cảm giác mơ hồ, bất định.
Thế giới yên lặng đến kỳ lạ. Không tiếng xe cộ, không tiếng điện cao thế rè rè, không tiếng người gọi nhau trên phố, không có cả tiếng động của thực vật. Gió cũng không thổi qua nơi đây, chỉ có một thứ tĩnh lặng bao trùm như tấm chăn khổng lồ, nặng nề đè nén lên mọi giác quan.
Mỗi khi bước ra đường, tôi luôn có cảm giác như đang đi vào một không gian hai chiều. Những tòa nhà, những hàng cây khô khốc phủ đầy màu trắng như những hình vẽ nguệch ngoạc trên nền giấy cũ. Mọi thứ thiếu sức sống, thiếu chiều sâu, như thể cả thế giới đã bị ai đó tước mất trái tim.
Con người vẫn sống, vẫn tồn tại, nhưng không còn thứ gì để kết nối họ với nhau ngoài ánh mắt. Âm thanh, điều mà sách xưa gọi là “linh hồn của cuộc sống,” đã biến mất. Không ai biết chính xác nó đã đi đâu, chỉ biết rằng từ hàng thế kỷ trước, khi tuyết trắng bắt đầu rơi và không ngừng phủ lên Trái Đất, mọi âm thanh cũng dần dần biến mất theo.
Những đứa trẻ mà tôi dạy trong lớp mầm non thường nhìn lên bức tường treo đầy hình ảnh hoa cỏ, chim muông của thế giới cũ. Đôi mắt chúng ánh lên sự tò mò, nhưng cũng đầy xa lạ. Chúng không thể hiểu nổi làm sao những thứ như màu sắc, tiếng chim hót hay làn gió thoảng qua lại từng tồn tại. Đối với chúng, đó chỉ là những mảnh ghép trong câu chuyện cổ tích mà tôi kể mỗi ngày.
Công việc của tôi là giáo viên mầm non. Trái Đất lạnh lẽo, nhưng những đứa trẻ vẫn mang trong mình hơi ấm của sự sống. Dù chúng không thể cười lớn hay hét vang như những gì sách mô tả, ánh mắt của chúng vẫn sáng rực khi nghe những câu chuyện. Đó là điều giữ tôi lại, giữa một thế giới mà mọi thứ dường như đã bị đông cứng trong sự im lặng.
Bạn trai tôi, Thế Hoàng, đang làm việc ở hành tinh Cát Bụi, cách đây hàng triệu dặm. Anh là một nhà khoa học, cuồng công việc và đam mê khám phá những giới hạn mới. Hành tinh Cát Bụi, như tên gọi, là nơi tràn ngập cát và gió nóng, đối lập hoàn toàn với cái lạnh băng giá của Trái Đất. Anh nói nơi đó giống như mùa hè vĩnh cửu, đầy năng lượng và hứng khởi, nhưng cũng khắc nghiệt và cô độc.
Chúng tôi quen nhau từ những ngày học đại học. Sau khi tốt nghiệp, anh nhận công việc tại Cát Bụi, để lại tôi ở lại Trái Đất. Mỗi năm, anh trở về một lần vào dịp giao thừa. Ba năm đã trôi qua, và lần hội ngộ thứ tư đang tới gần. Tôi đếm ngược từng ngày, từng giờ.
Hôm nay, khi trả bọn trẻ về cho phụ huynh, tôi nhận được một cuộc gọi từ Hiệu trưởng. Hình ảnh ba chiều hiện lên từ thiết bị giám sát, khuôn mặt chị ấy rạng rỡ như một tia nắng hiếm hoi trong ngày đông.
“Này cô bé, có muốn đi ngắm sao không?”
“Ở đâu ạ?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Hành tinh Cát Bụi. Chị có xe đi được sáu người, em muốn đi không?”
Cát Bụi… nơi Thế Hoàng đang sống. Tôi chưa từng đặt chân tới đó, nhưng nếu đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, chắc chắn anh sẽ vui lắm.
“Em đi, nhưng em sẽ tự về, được không?”
“Ôi dào, phiền phức thế làm gì? Chị chở đi, chị chở về luôn cho nhanh.”
“Không… em muốn… gặp bạn trai em.” Tôi dè dặt thổ lộ ý định.
“À, thì ra thế.” Chị cười lớn. “Vậy thì được. Có gì chị sẽ cho em vé tàu về Trái Đất. Chốt nhé!”
Tôi gật đầu, cảm giác hồi hộp và vui sướng dâng lên trong lồng ngực. Lần đầu tiên, sau bao năm, tôi sẽ được nhìn thấy nơi anh sống và làm việc. Một hành tinh mới, một cuộc phiêu lưu mới đang chờ đợi tôi.
2.
Hành Trình…
Xe khởi hành lúc nửa đêm, khi cả Trái Đất đang chìm trong một lớp băng tuyết lạnh lẽo. Tôi ngồi ở hàng ghế bên cửa sổ, nhìn ra ngoài và cảm nhận sự tĩnh lặng bao trùm. Bầu trời đêm trải rộng, không một ngôi sao nào xuyên qua được màn sương trắng xóa.
Đường phố trống vắng, những hàng cây khô khốc phủ đầy tuyết đứng im như những bức tượng câm lặng. Ánh sáng từ đèn đường le lói, lặng lẽ soi lên lớp tuyết mỏng. Lòng tôi chợt dâng lên một nỗi cô đơn không thể gọi tên, như thể Trái Đất đã mất đi linh hồn và chỉ còn lại một khối cơ thể không sức sống.
Xe tăng tốc, vượt qua những khu dân cư im lìm, nơi những ngôi nhà hình hộp xếp chồng lên nhau như những khối lego. Thỉnh thoảng, một vài ánh đèn vàng nhạt lóe lên từ cửa sổ, nhưng rồi nhanh chóng tắt ngấm, trả lại bóng tối mênh mông.
Khi rời khỏi bầu khí quyển, tôi cảm nhận được sự chuyển động nhẹ của xe, như một con cá đang lướt qua mặt hồ phẳng lặng. Từ cửa kính, bầu trời ngân hà hiện ra lộng lẫy. Không còn màn sương trắng xóa, thay vào đó là vô vàn ngôi sao lấp lánh, kết nối với nhau thành những dải sáng kỳ diệu.
Tôi ngả đầu ra ghế, lòng nhẹ bẫng trước vẻ đẹp của vũ trụ. Những ngôi sao tựa như những ánh nến xa xăm, mang lại một cảm giác vừa yên bình vừa hùng vĩ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ đến Thế Hoàng – người đã chọn rời xa Trái Đất để tìm kiếm giải pháp cho chính hành tinh của mình.
Thế Hoàng là một nhà khoa học với khát vọng mãnh liệt. Anh tin rằng, bằng cách nghiên cứu về năng lượng và khí hậu tại hành tinh Cát Bụi, anh có thể tìm ra cách để xóa bỏ băng tuyết và khôi phục lại Trái Đất. Chính ý chí kiên định ấy đã đưa anh rời xa tôi, rời xa cuộc sống tĩnh lặng ở Trái Đất để đối mặt với sự khắc nghiệt ở nơi này.
Hành trình kéo dài hai giờ đồng hồ, và khi đặt chân xuống hành tinh Cát Bụi, tôi cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt. Gió khô nóng ập vào mặt ngay khi cửa xe mở ra, mang theo mùi cát bụi đặc trưng. Bầu trời ở đây đỏ rực, không phải bởi hoàng hôn mà là do ánh sáng phản chiếu từ mặt đất đầy cát vàng.
Cây cối tại hành tinh này có lá đỏ thẫm, rực rỡ như những ngọn lửa nhỏ bập bùng. Những tòa nhà cao chót vót, thiết kế hiện đại với những bề mặt phản quang, lấp lánh dưới ánh sáng. Không khí ở đây khô hanh, nhưng lại mang một sức sống mạnh mẽ, hoàn toàn đối lập với sự tĩnh lặng lạnh lẽo của Trái Đất.
Tôi bước xuống xe, cảm giác vừa lạ lẫm vừa hồi hộp. Và rồi, tôi nhìn thấy Thế Hoàng.
Anh đứng đó, dáng cao gầy trong bộ trang phục bảo hộ màu bạc, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị như ngày nào. Nhưng khi nhìn thấy tôi, đôi mắt anh dịu lại, và một nụ cười thoáng hiện trên môi.
“Em đã đến.” Anh nói, giọng ngắn gọn nhưng chứa đựng sự ấm áp.
Tôi bước đến gần, cảm nhận hơi nóng từ không khí xung quanh nhưng lại thấy lòng mình dịu mát khi nhìn vào ánh mắt anh.
“Thế Hoàng, anh sống thế nào ở đây?” Tôi khẽ hỏi, ánh mắt quét qua môi trường xa lạ xung quanh.
“Khắc nghiệt, nhưng đầy tiềm năng.” Anh đáp, bàn tay vô thức vén lại lọn tóc bị gió thổi rối của tôi.
“Anh vẫn đang cố gắng tìm cách, cho Trái Đất.”
Nhìn Thế Hoàng, tôi cảm nhận được sự vất vả hiện rõ trên khuôn mặt anh. Dù chỉ mới ba năm, nhưng anh đã gầy đi nhiều. Thế nhưng, ánh mắt anh vẫn sáng lên một niềm tin mãnh liệt, như thể mọi thử thách đều không thể khuất phục anh.
“Em nhớ anh.” Tôi nói, giọng nhỏ nhưng đầy cảm xúc.
Thế Hoàng cười khẽ, nụ cười ấy như một ngọn đèn ấm áp giữa cơn bão cát.
“Anh cũng vậy. Nhưng em yên tâm, mọi thứ anh làm là vì chúng ta, vì một Trái Đất mà em có thể tự hào.”
Tôi lặng người, chỉ biết gật đầu. Trong không gian nóng bức và bụi bặm này, tôi cảm thấy lòng mình đầy ắp yêu thương và niềm tin vào người đàn ông đang đứng trước mặt.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com