Chương 2
3.
Đêm Bên Nhau…
Hành tinh Cát Bụi khác xa những gì tôi từng tưởng tượng. Không gian đỏ rực bởi ánh sáng phản chiếu từ bề mặt cát vàng trải dài đến tận chân trời. Không có cây xanh như trên Trái Đất, thay vào đó là những loài thực vật kỳ lạ với thân cứng cáp, lá đỏ thẫm như ngọn lửa cháy âm ỉ giữa nắng và gió.
Những ngọn đèn không phát ra tiếng động, chỉ chiếu sáng âm thầm, phủ lên con đường một ánh sáng dịu nhẹ như sương. Từng làn gió khô nóng cuốn theo hạt cát mịn, tạo nên một bản hòa âm lặng lẽ của thiên nhiên khắc nghiệt.
Thế Hoàng đưa tôi về căn nhà nhỏ của anh, nép mình dưới một tòa tháp nghiên cứu cao chót vót. Không gian sống của anh đơn giản đến mức tối giản, nhưng lại toát lên sự ấm cúng qua những chi tiết nhỏ: một giá sách ngăn nắp, một bàn làm việc luôn có ánh đèn vàng dịu, và một bộ ấm trà bằng gốm được đặt ngay ngắn trên kệ.
“Em uống trà nhé?” Anh hỏi, rót cho tôi một cốc trà nóng. Hơi ấm từ cốc trà lan tỏa trong lòng bàn tay tôi, xua đi cái lạnh se sắt từ chuyến hành trình dài.
“Cảm ơn anh.” Tôi đáp, khẽ mỉm cười.
“Khi nào em phải về Trái Đất?”
“Chỉ còn vài tiếng nữa thôi.” Tôi thì thầm.
“Nhanh thế sao?” Thế Hoàng ngồi xuống đối diện tôi, đôi mắt anh ánh lên sự lưu luyến.
“Nhưng em muốn ở đây với anh lâu nhất có thể.”
Nụ cười của anh thoáng chút xót xa.
“Nếu có thể, anh cũng muốn giữ em lại, nhưng công việc của anh vẫn chưa xong. Anh chưa thể trở về.”
Tôi biết công việc của Thế Hoàng không hề dễ dàng. Là một nhà khoa học, anh dẫn đầu một dự án lớn với mục tiêu xóa bỏ băng tuyết và hồi sinh Trái Đất. Anh miệt mài ngày đêm trong phòng thí nghiệm, với các công thức và mô hình, hy vọng từng bước tiến tới giải pháp cứu lấy hành tinh.
Tuy nhiên, trong thế giới của anh không chỉ có công việc mà còn có người đồng nghiệp nữ tên Liễu Như Mai. Tôi đã nghe đến tên cô ấy từ những lần trò chuyện của chúng tôi. Liễu Như Mai là một kỹ sư tài năng, luôn sát cánh bên Thế Hoàng trong mọi dự án. Cô ấy thông minh, quyết đoán và không giấu giếm tình cảm dành cho anh.
“Như Mai giúp anh rất nhiều.” Thế Hoàng từng nói.
“Nhưng em yên tâm, trong trái tim anh chỉ có em.”
Tôi không thể phủ nhận rằng Liễu Như Mai là một người phụ nữ hoàn hảo, cả về sự nghiệp lẫn ngoại hình. Cô ấy thường dành cho Thế Hoàng những ánh nhìn đầy ngưỡng mộ và quan tâm đặc biệt. Nhưng ánh mắt Thế Hoàng khi nhìn tôi lại hoàn toàn khác: sâu lắng, dịu dàng, và chứa đựng một tình yêu mà tôi cảm nhận được trong từng khoảnh khắc.
Đêm ấy, chúng tôi ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa nhỏ trong căn nhà yên tĩnh. Tôi tựa đầu vào vai anh, lắng nghe nhịp thở đều đặn.
“Thế Hoàng này,” tôi khẽ nói, “anh có mệt không, khi phải vừa làm việc, vừa đối diện với nhiều áp lực như thế?”
Anh im lặng một lúc, rồi đáp nhẹ nhàng: “Có em ở đây, anh thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Lời nói của anh như một cơn gió ấm, xoa dịu mọi nỗi bất an trong lòng tôi. Dù biết rằng anh và tôi ở hai thế giới cách xa, nhưng tình yêu của anh luôn là chốn bình yên mà tôi muốn trở về.
“Em nhớ anh.” Tôi thì thầm, giọng nói pha lẫn chút nghẹn ngào.
Thế Hoàng nắm lấy tay tôi, siết nhẹ.
“Anh cũng vậy. Em biết không, mỗi khi anh mệt mỏi hay áp lực, anh chỉ cần nghĩ đến nụ cười của em. Nó giống như ngọn hải đăng, dẫn đường cho anh giữa những ngày giông bão.”
Trong không gian yên lặng của hành tinh Cát Bụi, chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ hắt lên gương mặt anh. Đêm ấy, không cần lời nói, tôi vẫn cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi – một tình yêu sâu sắc, không dễ gì lay chuyển bởi bất kỳ điều gì, kể cả sự khác biệt về khoảng cách hay những người như Liễu Như Mai.
4.
Chuyến Tàu Cổ Xưa…
Khi kim đồng hồ chỉ 3 giờ sáng, ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn trong nhà ga chỉ đủ để tạo nên một không gian huyền bí, tĩnh mịch. Tôi đứng đó, lòng như thắt lại, cảm giác thời gian trôi qua quá nhanh, không thể tin được rằng những khoảnh khắc chúng tôi bên nhau lại sắp kết thúc. Thế Hoàng đứng bên cạnh tôi, ánh mắt anh lặng lẽ nhưng đầy sự quan tâm. Dường như anh cũng cảm nhận được sự luyến tiếc trong không khí, sự chùng xuống của mỗi giây phút sắp trôi qua.
Chuyến tàu cũ kỹ sắp rời đi, những bánh xe đã bắt đầu lăn nhẹ trên đường ray, phát ra âm thanh đều đặn, nhưng lại như một bản nhạc buồn khiến lòng tôi thắt lại. Nhà ga vắng lặng, chỉ có vài bóng người và những bông hoa lạ mọc quanh các lối đi. Những cánh hoa nhấp nháy như những ngôi sao nhỏ, phát sáng dịu dàng trong đêm khuya, như chúng cũng cảm nhận được cái đẹp của khoảnh khắc này.
“Tàu đến rồi.” Tôi nói, nhưng giọng tôi không thể giấu được nỗi lưu luyến trong lòng.
Tôi nhìn anh, không muốn rời xa dù chỉ một khoảnh khắc. Cả không gian như trở nên lặng im, chỉ còn lại chúng tôi, cảm xúc giữa hai người như đan xen vào nhau, một thứ gì đó vừa ngọt ngào vừa đau đớn. Cảm giác không thể rời xa, không muốn buông tay.
Không suy nghĩ gì thêm, tôi vòng tay quanh người anh, ôm anh thật chặt từ phía sau. Cảm giác trái tim chúng tôi đập cùng một nhịp, từng hơi thở của anh như lan tỏa vào tôi, ấm áp và đầy an ủi. Tôi áp má mình lên vai anh, để cảm nhận sự vững vàng của anh, như muốn giữ lại tất cả những gì quý giá nhất, không cho thời gian, không cho khoảng cách tước đi.
“Giữ sức khỏe nhé!” Tôi thì thầm, giọng tôi như một làn gió nhẹ, mong anh nghe được nỗi lòng tôi.
Tôi cảm nhận được sự mềm mại của anh, hơi thở anh đều đặn, chậm rãi, như một lời hứa lặng lẽ rằng anh sẽ luôn ở đó, dù xa cách đến đâu.
Anh không nói gì ngay, chỉ khẽ nghiêng đầu sang, mái tóc anh xòa nhẹ trên trán tôi, làm tôi cảm thấy như một phần của anh đang hòa vào tôi. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói trầm ấm, đầy sự vững vàng mà tôi luôn tìm thấy trong anh: “Anh sẽ về thăm em.”
Lời hứa ấy nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, như một sợi dây vô hình nối kết chúng tôi, dù không gian có rộng lớn đến đâu. Tôi nhìn anh, trong đôi mắt anh là sự quyết tâm, sự ấm áp mà tôi biết sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù khoảng cách có chia cắt chúng tôi.
Khi tôi bước lên tàu, một cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng. Tôi không muốn rời xa anh, không muốn để khoảnh khắc này tan biến. Nhưng tôi biết, tôi phải tiếp tục hành trình của mình.
Tay tôi siết chặt cuốn sách mà anh đã tặng tôi – không phải một tác phẩm nổi tiếng, mà là những ghi chép của riêng anh, những câu chuyện và suy tư, những mảnh ký ức anh để lại cho tôi. Cuốn sách không chỉ là những chữ viết, mà là phần hồn của anh, những điều anh không thể nói ra nhưng lại gửi gắm vào từng trang giấy.
Tôi giữ cuốn sách đó trong tay, cảm nhận được sự gắn kết của chúng tôi qua từng chữ, từng trang. Tôi mang nó theo như mang theo một phần của anh, không chỉ để đọc, mà để cảm nhận anh bên mình mỗi ngày, dù chúng tôi có xa cách đến đâu. Tôi hứa sẽ luôn trân trọng nó, như cách tôi trân trọng từng giây phút bên anh, từng cử chỉ yêu thương mà anh dành cho tôi.
Khi tàu bắt đầu lăn bánh, tôi ngoảnh lại nhìn anh lần cuối, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi anh, và tôi biết, đó là một nụ cười đầy yêu thương, đầy hứa hẹn. Một lời hứa không lời, rằng chúng tôi sẽ gặp lại, rằng chúng tôi sẽ luôn bên nhau, dù thời gian có trôi qua như thế nào.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com