Chương 3
5.
Vé tàu…
Giấc mơ bắt đầu khi tàu lặng lẽ chuyển động, lao vút qua những cánh đồng cát mênh mông, những ngọn núi hùng vĩ và rừng cây kỳ lạ. Tất cả như một thế giới huyền ảo, nơi không có ranh giới giữa thực và mơ. Bầu trời, rộng lớn và vô tận, phủ đầy những dải hoa kỳ lạ, những bông hoa khổng lồ uốn lượn, trôi nổi như những đám mây, tạo thành một rừng sao di chuyển với nhịp điệu nhẹ nhàng. Cảnh tượng ấy làm tôi nghẹn ngào, không biết là thật hay chỉ là một ảo ảnh đẹp đến mê hồn.
Tôi đưa tay lên, cố gắng giữ lại khoảnh khắc tuyệt vời đó, nhưng những bông hoa trên bầu trời lại vụt qua quá nhanh, như thể chúng biết tôi muốn giữ lại, nhưng không muốn bị giam cầm trong hình ảnh.
“Chắc chắn không thể giữ lại được…” Tôi tự nhủ, thở dài khi nhìn chúng bay xa.
Trong tay tôi, chiếc vé tàu đặc biệt, một tấm vé hình con gấu trúc, chính là dấu ấn của chuyến hành trình này. Mỗi chiếc vé đều mang một ý nghĩa riêng, một biểu tượng của những trải nghiệm mà nó sẽ dẫn lối. Vé gấu trúc, với hình ảnh dễ thương và đầy sự bình yên, là sự lựa chọn của tôi. Nó mang lại cảm giác thư thái, như thể tôi đang lạc vào một thế giới nơi mọi thứ đều nhẹ nhàng và an lành.
Không thể không nghĩ đến Thế Hoàng, tôi mở điện thoại và nhắn cho anh: “Anh ơi, em đang về. Không nghĩ chỉ 45 phút nữa là đến Trái Đất. Yêu anh.”
Những từ ngữ trong tin nhắn tràn đầy sự ấm áp, như một sợi dây vô hình nối liền chúng tôi, dù không gian có bao la đến đâu.
Chỉ một lúc sau, tôi nhận được tin nhắn trả lời: “Anh sẽ sớm về thăm em. Đợi anh.”
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, tràn đầy sự yêu thương và hứa hẹn. Dù chúng tôi đang ở hai nơi khác nhau, nhưng tình cảm ấy luôn hiện diện, mạnh mẽ và chân thật. Tôi cười nhẹ, cảm nhận sự gắn kết ấy thật rõ ràng, dù khoảng cách vẫn còn quá xa.
“Em nhớ anh quá!” Tôi thì thầm trong lòng.
6.
Hành Trình Trở Lại…
Tàu tiếp tục hành trình, nhẹ nhàng lắc lư qua những khu vực gồ ghề của một thế giới xa lạ, nơi mọi thứ đều có vẻ vừa kỳ bí vừa lạ lẫm. Âm thanh của bánh xe lăn trên đường ray vang lên đều đặn, nhưng không làm mất đi sự tĩnh lặng bao trùm.
Tôi ngồi tựa vào ghế, nhìn qua khung cửa sổ nhỏ, cảm nhận âm thanh xa lạ cứ vỗ về bên tai. Cảnh vật bên ngoài như một bức tranh sống động, với những dải ánh sáng trên bầu trời lung linh, uốn lượn như những dải vải mềm mại đang vẫy chào tạm biệt. Dường như mọi thứ đang giao thoa giữa thực tại và mơ hồ, giữa không gian huyền ảo và sự bình yên tuyệt đối.
Cảm giác như một giấc mơ hoàn hảo, tôi ngồi đó, hòa mình vào không gian của tàu, không vướng bận, không lo âu. Các hành khách trên tàu rất ít, chỉ có vài người lặng lẽ như tôi, mỗi người đều chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Không khí tĩnh lặng ấy khiến tôi càng cảm nhận được sự tuyệt vời của khoảnh khắc này. Dường như không có gì cần phải vội vàng, không có gì cần phải lo lắng, chỉ có thể tận hưởng sự bình yên hiếm có.
Tôi mở cuốn sách của Thế Hoàng, những trang giấy mềm mại như đưa tôi quay trở lại những kỷ niệm, những khoảnh khắc mà anh đã ghi lại trong từng dòng chữ. Tôi lật từng trang, từ từ, như thể mỗi trang sách là một cánh cửa dẫn tôi vào thế giới riêng của anh.
“Anh thật tài giỏi, mỗi lần đọc những dòng này em lại thấy anh gần hơn.” Tôi thì thầm.
Những dòng chữ trong cuốn sách như một mảnh hồn của anh, tràn đầy đam mê, suy tư và cảm xúc. Anh không chỉ là một người yêu công nghệ, mà còn là một tâm hồn nhạy cảm với cái đẹp, biết nhìn thấy những điều nhỏ nhặt mà người khác có thể bỏ qua.
Lật qua một vài trang, tôi dừng lại khi nhìn thấy những bức vẽ tay nhỏ xinh. Đó là những cảnh vật từ hành tinh Cát Bụi, nơi chúng tôi đã từng ở, những nơi anh đã đi qua, và qua từng nét vẽ ấy, tôi cảm nhận được sự tỉ mỉ, sự yêu thương anh dành cho những khoảnh khắc ấy.
“Anh đã nhìn thấy những điều này bằng mắt mình.” Tôi mỉm cười, như thể anh đang ở bên cạnh tôi, chia sẻ lại những khoảnh khắc quý giá ấy. Những bức tranh vẽ như một lời nhắc nhở về những kỷ niệm ngọt ngào mà chúng tôi đã trải qua.
Và rồi, tôi thấy một bức phác họa đặc biệt, một hình ảnh không thể nhầm lẫn – chính là tôi. Trong bức vẽ, tôi cười tươi, mái tóc buộc cao, đôi mắt sáng ngời. Bức vẽ ấy không chỉ là một bức tranh, mà là một phần hồn của anh được thể hiện qua từng nét vẽ. Ở bên cạnh bức tranh, một dòng chữ nhỏ được viết bằng tay: “Cô gái khiến cả thế giới của tôi trở nên ấm áp.”
Lòng tôi bỗng chùng xuống, trái tim như được nở rộng bởi những lời ấy, như thể tôi đang sống trong chính những cảm xúc mà anh đã dành cho tôi.
“Anh ơi, em sẽ mãi là của anh.” Tôi nói nhỏ, mắt đẫm lệ.
Mỗi chữ, mỗi nét vẽ, đều chứa đựng tình cảm chân thành, yêu thương vô bờ mà anh dành cho tôi. Tôi mỉm cười, cảm giác bình yên lan tỏa khắp cơ thể, như thể mọi lo âu, mọi phiền muộn đều tan biến trong khoảnh khắc này.
Tàu vẫn lướt đi qua những vùng đất kỳ lạ, nhưng tôi chẳng còn quan tâm đến điều gì khác ngoài cuốn sách và những ký ức đẹp đẽ mà tôi mang theo trong trái tim mình. Tôi biết rằng dù hành trình này có bao xa, dù thế giới có rộng lớn đến đâu, những khoảnh khắc như thế này sẽ mãi mãi là một phần của tôi, là một phần của anh. Tình yêu và những ký ức ấy, dù có phải chia xa, vẫn luôn ở lại trong tôi, vĩnh viễn không phai mờ.
Cảm giác bình yên đến lạ lùng, như thể tất cả những gì tôi cần làm là tận hưởng từng giây phút này, để sống trọn vẹn với những trải nghiệm mà tôi có, với những lời hứa mà chúng tôi đã trao nhau. Tàu vẫn tiếp tục lướt qua những cánh đồng cát, những ngọn núi, những bầu trời đầy sao, nhưng trong tôi chỉ có một điều duy nhất: sự yên bình, sự yêu thương mà tôi sẽ mãi giữ trong trái tim mình.
7.
Những Ký Ức Khắc Sâu…
Chuyến tàu cuối cùng dừng lại ở ga Trái Đất, nhẹ nhàng như một lời chào tạm biệt, đưa tôi trở về với thực tại. Khi tôi bước xuống, hơi lạnh của mùa đông lập tức thấm vào làn da, nhưng không còn cảm giác khắc nghiệt, không còn sự gượng gạo như những lần tôi từng trải qua.
Không gian xung quanh vẫn yên lặng, nhưng hôm nay, sự tĩnh lặng ấy lại mang một nét dịu dàng lạ kỳ. Mọi thứ như vừa được bao bọc bởi một lớp sương mỏng, ấm áp và thanh thản. Mặc dù tôi đã trở về nơi quen thuộc, trái tim tôi vẫn đầy ắp những cảm xúc từ chuyến đi kỳ diệu, những ký ức về Thế Hoàng như một làn sóng nhẹ nhàng xoa dịu tôi, làm cho cái lạnh của mùa đông bỗng nhiên trở nên dễ chịu.
Tôi bước đi chậm rãi trên con đường về nhà, cuốn sách mà anh đã tặng tôi ôm chặt trong tay. Đó không chỉ là một món đồ, mà là một phần của anh, những cảm xúc, những suy nghĩ mà anh đã dành cho tôi qua từng trang giấy. Dù tôi đã quay lại cuộc sống cũ, tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Trái tim tôi đã được lấp đầy bởi những ký ức ấm áp mà chúng tôi đã cùng nhau tạo ra, và hình ảnh của anh như một ngọn lửa nhỏ vẫn luôn cháy trong tôi, dù là trong giấc mơ hay thực tại.
Khi bước vào căn hộ nhỏ của mình, mọi thứ vẫn như cũ, yên ắng và đơn giản. Nhưng giờ đây, tôi không còn cảm thấy sự trống vắng. Cảm giác của một cuộc sống cô độc, những đêm dài lặng lẽ, dường như đã biến mất.
Thế Hoàng, dù xa cách, vẫn ở bên tôi qua từng ký ức, qua từng dòng tin nhắn. Tôi bắt đầu sắp xếp lại góc làm việc, treo lên một bức tranh nhỏ mà tôi đã vẽ về những bông hoa trên bầu trời. Những bức tranh ấy không chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng, mà là một phần của chúng tôi, của những gì tôi đã nhìn thấy trong chuyến tàu ấy, và tôi đã cố gắng tái hiện lại những khoảnh khắc đó bằng trái tim mình.
Mỗi tối, những tin nhắn của Thế Hoàng vẫn đến đều đặn, như một nhịp đập của trái tim chúng tôi, kết nối chúng tôi dù khoảng cách có chia cắt. Anh kể cho tôi nghe về những bữa ăn đơn giản mà anh nấu, những dự án phức tạp mà anh đang thực hiện, về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của anh. Nhưng hơn cả những câu chuyện ấy, là những lời quan tâm, những câu hỏi nhẹ nhàng về tôi, về ngày hôm nay của tôi.
“Em ăn gì chưa? Mọi thứ ổn không?” Anh hỏi.
Tôi mỉm cười đáp lại: “Tất cả đều ổn, chỉ có anh là thiếu thôi.”
Có những lúc, anh nhắn rằng anh đang cố gắng hoàn thành công việc để có thể trở về thăm tôi sớm hơn, như thể anh đang đếm ngược từng ngày để được gặp lại tôi. Những lời anh nói như một lời hứa, một cam kết rằng chúng tôi sẽ không xa cách lâu dài. Và tôi, dù chỉ là một người bình thường trong thế giới này, cũng cảm nhận được sự ấm áp từ trái tim anh. Mỗi tin nhắn là một sự kết nối, một sợi dây vô hình kéo chúng tôi lại gần nhau hơn, dù cả hai đang ở những nơi cách xa nhau.
Tôi cảm thấy mình may mắn, không chỉ vì có anh trong cuộc đời, mà còn vì tôi biết rằng tình cảm chúng tôi là thật, là chân thành. Mỗi tin nhắn, mỗi cuộc trò chuyện, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt, cũng đủ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và an tâm. Và trong những lúc đó, tôi lại tự hỏi mình, liệu có phải những cuộc gặp gỡ, những khoảnh khắc đặc biệt như thế này, chính là những món quà mà cuộc sống dành cho chúng tôi? Những ký ức ấy, những tin nhắn ấy, sẽ là hành trang vững chãi, giúp tôi tiếp tục bước đi trong cuộc sống, với niềm tin và hy vọng rằng chúng tôi sẽ lại gặp nhau, và tình yêu sẽ luôn là ngọn lửa sáng bừng trong những ngày đông lạnh giá.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com