Chương 4
8.
Lời Hứa…
Khi những cơn gió mùa đông bắt đầu thổi mạnh, tuyết bắt đầu rơi dày hơn, phủ lên mọi thứ một lớp mỏng như sương. Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên bức tường, tạo thành những bóng mờ lung linh. Đêm nay, mọi thứ như đang trôi qua thật chậm, nhưng lại đầy mong chờ. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Là tin nhắn từ Thế Hoàng.
“Anh đã mua vé về Trái Đất vào tuần sau. Đợi anh nhé.”
Cảm giác vui sướng bất ngờ ùa đến, khiến trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mọi cảm xúc cứ vỡ òa, tôi ngồi lặng người trong vài giây, không thể tin được rằng anh sẽ trở lại. Mùa đông tuy lạnh giá, nhưng trong lòng tôi lại ấm lên lạ kỳ. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi tôi, và tôi bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến thăm của anh.
Tôi muốn anh thấy Trái Đất qua mắt tôi, qua những điều giản dị mà tôi yêu thích: góc công viên nhỏ với hàng cây trơ trụi, những quán cà phê ấm cúng nơi tôi hay ngồi, những con đường nhỏ xinh xắn mà chỉ mình tôi biết.
Ngày hẹn đã đến, và tôi đứng đợi ở nhà ga, lòng tràn đầy mong ngóng. Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, lướt qua vai tôi và tóc tôi, khiến không gian xung quanh càng thêm tĩnh mịch, huyền ảo. Tôi cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, nhưng lòng lại bừng lên một sự ấm áp khác biệt. Thế Hoàng sẽ trở về. Anh sẽ lại ở đây, bên cạnh tôi.
Cuối cùng, chiếc xe đưa anh đến đúng giờ. Thế Hoàng bước xuống, khoác chiếc áo dày màu nâu sẫm, tạo nên một hình ảnh mạnh mẽ nhưng vẫn không mất đi vẻ lịch lãm và ấm áp. Đôi mắt anh vẫn sâu thẳm, ánh lên một sự bình yên mà tôi đã luôn tìm kiếm, nhưng lần này, có một điều gì đó rất khác. Có một vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng tỏa ra từ anh, khiến tôi cảm nhận được anh không chỉ trở lại vì công việc, mà còn vì tôi, vì chúng tôi.
Anh bước lại gần, từng bước vững chãi, rồi đặt tay lên vai tôi. Cảm giác ấm áp từ bàn tay anh lan tỏa, như thể xua đi cái lạnh giá xung quanh. Ánh mắt anh nhìn tôi, chân thành và đầy yêu thương, như thể muốn nói rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng dù thời gian có trôi qua như thế nào, anh vẫn ở đây, ngay bên cạnh tôi.
“Lần này, anh sẽ ở lại lâu hơn.” Anh thì thầm, giọng nói trầm ấm, mang theo một sự cam kết mà tôi có thể cảm nhận được trong từng lời.
“Em có tin anh không?”
Tôi nhìn anh, cảm giác nghẹn ngào: “Em tin. Anh đã trở lại rồi, và em biết chúng ta sẽ không phải chia xa nữa.”
Chúng tôi đứng đó, trong ánh tuyết mờ ảo, giữa đêm 30 Tết, trong một không gian đầy ắp tình yêu và những lời hứa. Mọi thứ xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại chúng tôi, tay trong tay, cảm nhận sự ấm áp của nhau trong cái lạnh mùa đông. Những ký ức của chúng tôi không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại, là tương lai, là tất cả những gì chúng tôi sẽ cùng nhau xây dựng.
Dưới bầu trời tuyết trắng, tôi nhận ra rằng, dù mùa đông có lạnh lẽo đến đâu, chỉ cần có anh, trái tim tôi sẽ luôn ấm áp, và tình yêu sẽ là ngọn lửa bền vững giữ chúng tôi gần nhau.
9.
Một Khởi Đầu Mới…
Sự trở lại của Thế Hoàng đã thay đổi mọi thứ trong cuộc sống của tôi. Cái lạnh của mùa đông, vốn thường làm tôi cảm thấy cô đơn và tĩnh mịch, giờ đây lại trở thành một phần của sự gắn kết mà chúng tôi chia sẻ. Chúng tôi đã cùng nhau lên kế hoạch cho những thay đổi, không chỉ cho bản thân mà còn cho cả tương lai của chúng tôi. Những dự định tưởng chừng như xa vời, giờ lại trở nên gần gũi hơn bao giờ hết. Anh không chỉ trở lại để thăm tôi, mà còn mang đến những hy vọng mới cho Trái Đất, cho chúng tôi, cho một cuộc sống mà chúng tôi sẽ xây dựng cùng nhau.
Thế Hoàng, với sự thông minh và tài năng của mình, đã tìm ra cách để thay đổi khí hậu của Trái Đất, xua đi những đợt băng tuyết dày đặc và lạnh lẽo. Những đêm dài trong mùa đông sẽ không còn lạnh giá nữa, bởi anh đã tìm ra một giải pháp giúp Trái Đất dần trở lại với những mùa xuân rực rỡ như xưa. Anh không chỉ là một nhà khoa học tài ba, mà còn là người mang đến hy vọng cho cả hành tinh này. Chỉ cần anh có mặt, mọi thứ đều có thể thay đổi, từ những điều nhỏ bé nhất cho đến những vấn đề lớn lao nhất.
Trong khi anh tiếp tục nghiên cứu và thực hiện những công việc quan trọng, tôi bắt đầu cảm nhận một sự thay đổi lớn lao trong cuộc sống của chúng tôi. Mỗi ngày trôi qua, tôi và Thế Hoàng lại càng thêm gắn bó, xây dựng những kế hoạch, những ước mơ cho tương lai. Anh sẽ chuyển công tác về Trái Đất, làm việc lâu dài, và hơn hết, anh sẽ ở lại với tôi. Chúng tôi không còn phải chia xa nữa, không còn phải đợi chờ những chuyến đi. Hạnh phúc không còn là một điều gì đó xa vời, mà là điều gì đó đang hiện hữu trong mỗi khoảnh khắc, trong mỗi lần chúng tôi nắm tay nhau, trong mỗi lần chúng tôi cùng nhau chia sẻ những ước mơ.
Lần đầu tiên, sau nhiều tháng, người ở Trái Đất đã nhìn thấy bầu trời đầy sao. Chúng tôi ngồi bên nhau, trong đêm dài lạnh lẽo của mùa đông. Ánh sáng từ ngọn đèn mờ ảo chiếu lên hai chúng tôi, và chúng tôi thì thầm kể cho nhau nghe về những giấc mơ và khao khát của mình.
“Cuối cùng em không cần phải đến hành tinh khác để ngắm sao.”
Anh mỉm cười, nói về ngày mai, về một Trái Đất tươi đẹp không còn băng tuyết, không còn khắc nghiệt. Anh mơ về một nơi mà tất cả mọi người đều có thể sống trong hạnh phúc, trong tình yêu và sự hòa hợp.
“Anh tin rằng, chúng ta sẽ thay đổi được thế giới này.” Anh nói, ánh mắt rực sáng niềm tin.
“Chúng ta sẽ mang lại một Trái Đất mới, một Trái Đất mà mọi người có thể sống hòa bình, yêu thương nhau cùng những thứ đã từng rực rỡ trong quá khứ.”
Tôi nghe anh nói, lòng tràn ngập niềm tin, vì tôi biết, với tài năng và sự quyết tâm của anh, không gì là không thể. Và tôi, dù chỉ là một người bình thường, cũng có những ước mơ riêng của mình – một cuộc sống bên anh, một gia đình nhỏ, một tổ ấm mà chúng tôi cùng nhau xây dựng.
Tôi nhìn anh, rồi mỉm cười: “Anh mơ lớn quá, nhưng em tin, anh sẽ làm được. Cùng anh, em sẽ đi đến bất cứ đâu.”
Anh nắm tay tôi thật chặt: “Với em bên cạnh, mọi thứ đều có thể.”
Đột nhiên, tôi nhớ đến một cô gái ở nơi nào đó, cô ấy luôn ngưỡng mộ Thế Hoàng từ xa, yêu thầm anh trong lặng lẽ. Cô ấy chắc chắn sẽ tiếc nuối khi biết rằng Thế Hoàng chỉ có một tình yêu duy nhất, và đó chính là tôi. Tôi bật cười, nhận ra sự thật giản dị đó, rồi quay sang anh.
“Anh có biết không? Có một cô gái yêu thầm anh, nhưng anh chẳng quan tâm đâu nhỉ?” Tôi đùa.
Anh cười nhẹ, ánh mắt vẫn dịu dàng, nhưng có gì đó trong đó khiến tôi nhận ra anh không hề bận tâm đến những điều như thế.
“Em ấy sẽ hiểu thôi, vì anh đã có em rồi.” Anh nói, giọng trầm ấm và tự tin.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe anh nói vậy, như thể tất cả những lo lắng trước đây về những điều ngoài tầm kiểm soát đều tan biến. Anh là của tôi, và tôi là của anh.
Tôi tin rằng, dù chúng tôi đến từ những thế giới khác biệt, dù hành tinh Cát Bụi hay Trái Đất có bao nhiêu sự khác nhau, chúng tôi vẫn sẽ luôn tìm ra cách để giữ lấy hạnh phúc của mình. Mỗi khó khăn, mỗi thử thách sẽ chỉ là những bài học giúp chúng tôi trở nên mạnh mẽ hơn, gần gũi hơn. Chúng tôi đã học được cách yêu thương và trân trọng những gì mình có, và quan trọng hơn cả, chúng tôi đã học được cách yêu nhau hơn mỗi ngày.
Hành trình của chúng tôi chỉ mới bắt đầu. Còn rất nhiều câu chuyện chúng tôi chưa kể, rất nhiều khoảnh khắc chúng tôi chưa trải qua. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng, chúng tôi sẽ cùng nhau viết nên những câu chuyện đẹp hơn nữa, những câu chuyện về tình yêu, về hy vọng và về những giấc mơ trở thành hiện thực.
Dưới bầu trời đầy sao, tay trong tay, chúng tôi sẽ bước đi, không ngừng tiến về phía trước, vì một tương lai tươi sáng hơn, một tương lai mà chúng tôi sẽ xây dựng bên nhau.
-HẾT-
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com