Chương 2
09
Chớp mắt, Thẩm Nhạn Bạch lớn nhanh như thổi.
Ta cẩn trọng nuôi dạy suốt hai trăm năm, cuối cùng cũng khiến hắn trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, tiên tư xuất chúng.
Điều duy nhất phiền não chính là, hắn hoàn toàn không hiểu đạo lý nam nữ khác biệt.
Vẫn như hồi bé, chuyên tâm vào việc lấy lòng sư tôn.
Lại một lần nữa bị ta đá khỏi giường, hắn ôm góc chăn, ấm ức chảy từng giọt lệ nhỏ như hạt trân châu:
“Sư tôn, người không thích A Nhạn nữa sao?”
“A Nhạn chỉ muốn như trước đây, giúp sư tôn sưởi ấm chăn thôi.”
“Ta đang nghe lời sư tôn, giúp đỡ sư tôn, chẳng lẽ sư tôn không vui sao?”
Hệ thống lập tức bắt được từ khóa, lên tiếng trong đầu ta:
“Ký chủ không vui à? Không vui thì điểm không cộng đâu nhé.”
Ta nghiến răng nghiến lợi:
“Sư tôn vui phát điên rồi, sư tôn sung sướng chết đi được!”
Người dưới đất nghe xong câu này, lập tức cởi áo ngoài, nhanh nhẹn chui lên giường.
Một cánh tay thân thiết ôm lấy eo ta, cơ thể nóng bỏng dán sát vào.
“Sư tôn, dựa vào nhau thì ấm nhanh hơn.”
Ta nghẹn lời, cuối cùng không nói gì thêm.
Điểm Tiểu Hồng Hoa đã tích được chín vạn chín ngàn đoá rồi.
Tịch Ninh! Ngươi làm được mà!
Hệ thống cười hả hê:
“Ký chủ giỏi quá, ngày nào cũng tắm nước lạnh, khổ lắm nhỉ?”
Lúc này ta vẫn còn nhàn rỗi đấu khẩu với hệ thống, cứ tưởng chiến thắng đã ngay trong tầm tay.
Không ngờ, chỉ vì một lần xuống núi gặp cố nhân, tất cả liền thay đổi.
10
Thẩm Nhạn Bạch đúng là một hũ dấm chua.
Hồi trước xử lý Lục trưởng lão, cứu về sáu bảy đứa trẻ có thiên phú xuất sắc.
Sư tôn định giao chúng cho ta nuôi dạy cùng.
Nhưng khi Thẩm Nhạn Bạch biết chuyện, liền chảy nước mắt ròng ròng:
“Sư tôn có ta còn chưa đủ sao?”
“Sư tôn không cần ta nữa à?”
“Sư tôn không phải đã hứa, mãi mãi chỉ ở bên ta thôi sao?”
Cái tên nhóc con này, ta khi nào đã hứa với hắn như vậy?
Nhưng ai bảo hắn là bảo bối trân quý của ta chứ?
Ta chỉ đành khéo léo từ chối sư tôn, để chỉ hai chúng ta nương tựa lẫn nhau trên đỉnh Tê Ngô.
Đến mức sư tôn thỉnh thoảng về thăm, cũng không dám ở lại Tê Ngô phong, nói sợ nước mắt của tiểu đồ tôn dìm ngập cả núi.
Vì vậy, lần này cố nhân gửi thư mời, ta không dám để Thẩm Nhạn Bạch biết, bịa đại một cái cớ rằng ta xuống núi mua đồ.
“Sư tôn, ta đi cùng người.”
“Sư tôn đã lớn rồi, còn cần ngươi đi theo sao? Ở trên núi ngoan ngoãn, làm xong việc tốt hôm nay, sư tôn về sẽ mang quà cho ngươi.”
Ta chuồn rất nhanh.
Nhanh đến mức bỏ lỡ cử động giữ lại của người phía sau.
Cũng không nhìn thấy, trong đôi mắt hắn thoáng qua một tia u ám lạnh lẽo.
11
Người ta muốn gặp là cố hữu thuở nhỏ – Thẩm Tử Thanh.
Hắn có chuyện quan trọng tìm ta, nên ta nấn ná khá lâu.
Hắn lại ưa rượu, ta cũng thuận theo mà nhấp vài chén.
Nói thật, bị Thẩm Nhạn Bạch quản quá lâu, giờ đây ta thực sự có cảm giác như một bà mẹ già hiếm hoi được tự do tham gia buổi tụ hội của tỷ muội.
Khi trở về Tê Ngô Phong, trời đã khuya, màn đêm dày đặc đến mức khiến người ta có chút nghẹt thở.
Bốn bề tĩnh lặng đến đáng sợ, thỉnh thoảng chỉ nghe được vài tiếng côn trùng kêu và tiếng gió lùa qua tán cây.
Trong phòng không thắp đèn, có lẽ Thẩm Nhạn Bạch đã ngủ rồi.
Ta nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Vừa rẽ qua bình phong, ta bỗng bị bóng đen bên giường dọa giật mình.
Ngọn đèn trong tay bóng đen lập tức bùng sáng.
Khuôn mặt tuấn tú hiện lên dưới ánh nến lờ mờ, tối tăm khó đoán.
Tựa như ngậm một phiến băng lạnh trong miệng, giọng Thẩm Nhạn Bạch vang lên, lạnh lẽo đến cực điểm:
“Sư tôn, quà của ta đâu?”
12
Rượu ngấm vào đầu óc, ta vừa chột dạ vừa có chút bực bội vì bị hù dọa.
“Không có quà, mau về phòng ngủ đi.”
Vừa nói, ta vừa đưa tay định lấy cây đèn trong tay hắn.
Vừa chạm vào đã bị cánh tay dài của hắn vòng qua ôm lấy.
Hắn giống như một chú cún nhỏ, vùi đầu vào cổ ta, khẽ ngửi.
Không biết ngửi thấy gì, giọng hắn lại càng lạnh thêm:
“Sư tôn, người vừa đi gặp nam nhân khác?”
“Nhột, tránh ra…”
Ta đẩy hắn ra nhưng cổ tay lập tức bị hắn giữ chặt, vặn ra sau lưng.
Cùng lúc đó, những ngón tay lạnh mát lướt qua môi ta, chậm rãi miết nhẹ.
Ánh mắt thăm thẳm đè nặng đến mức ta không thở nổi.
“Sư tôn còn lén uống rượu sau lưng ta.”
Đầu ta có chút choáng váng, cứ thấy có gì đó không đúng.
Rốt cuộc ai mới là sư tôn, ai là đồ đệ? Sao hắn lại bắt đầu dạy dỗ ta thế này?
Ta lắc lắc đầu, cảm giác nóng bức lan tràn, toàn bộ thần trí đều tập trung vào những ngón tay như bạch ngọc của Thẩm Nhạn Bạch.
Ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại há miệng, cắn xuống.
Sau đó bĩu môi, phun hai tiếng, giọng gắt gỏng:
“Việc ta giao cho ngươi làm xong chưa?”
Thẩm Nhạn Bạch sững sờ, khẽ miết hai ngón tay ướt át.
Không những không kêu đau, mà trong mắt còn lóe lên một tia vui vẻ, sáng rực đến đáng sợ:
“Ta đã giúp Ngũ sư bá dời trúc, giúp Thất sư thúc xuống núi mua bánh điểm tâm.”
Nói đến đây, hắn rũ mi mắt, ấm ức nói:
“Còn giúp sư tôn hâm nóng giường, nhưng sư tôn mãi không về, đã nguội mất rồi.”
Lúc này đầu ta càng choáng hơn, ngây ngốc cười:
“Ngoan, bây giờ hâm lại cũng chưa muộn.”
Lời này vốn chỉ là trấn an, nhưng không ngờ Thẩm Nhạn Bạch bỗng sinh tính trẻ con.
Nửa dụ dỗ, nửa uy hiếp, hắn khẽ cắn lên vành tai ta:
“Sư tôn tắm sạch mùi trên người trước, A Nhạn sẽ giúp người hâm nóng.”
Cơn đau nhẹ nơi vành tai khiến ta lập tức tỉnh táo đôi chút.
Hả? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
13
Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy với cơn đau đầu dữ dội.
Luôn cảm thấy mình đã quên mất chuyện quan trọng nào đó.
Thẩm Nhạn Bạch đúng lúc đẩy cửa vào, mang theo cơn gió xuân dịu dàng.
Hắn nhẹ nhàng ép ta ngồi xuống trước gương đồng, ngoan ngoãn như mọi khi.
“Sư tôn, để ta búi tóc cho người.”
Ta không từ chối, bàn tay hắn thon dài linh hoạt, thường ngày cũng hay làm những việc này cho ta.
Hắn vén những sợi tóc tán loạn bên cổ ta, đột nhiên hô khẽ một tiếng kinh ngạc.
“Sư tôn, trên cổ người…”
Ta tập trung nhìn vào gương.
Bên cổ phải của ta, một vùng đỏ sậm rành rành đập vào mắt.
Nông sâu đan xen, trông có chút kinh hãi.
“Bị côn trùng cắn à? Để lát nữa ta bôi thuốc cho sư tôn.”
“Xin lỗi sư tôn, đêm qua A Nhạn quên đóng cửa sổ.”
Hắn nhấn mạnh hai chữ “đêm qua”, nhưng ta không để tâm, chỉ thả lỏng tận hưởng sự chăm sóc của đồ đệ.
Động tác của Thẩm Nhạn Bạch rất nhẹ nhàng, đầu ngón tay tựa như cánh bướm lướt qua.
Chẳng bao lâu, mái tóc ta đã được búi gọn gàng như thường lệ.
Nhưng đến khi cài trâm ngọc, hắn lại bỗng nhiên vụng về, vô tình để mu bàn tay chạm vào tai ta.
Lúc này ta mới phát hiện, tại sao vành tai ta cũng đỏ và sưng thế này?
Còn có một dấu vết nhỏ.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, một cảm giác mát lạnh đột ngột lướt qua cổ.
Thẩm Nhạn Bạch dùng đầu ngón tay thoa thuốc, chậm rãi tán đều từng chút một.
Có chút ngưa ngứa, ta theo bản năng nghiêng đầu né tránh.
Lập tức bị một bàn tay khác giữ chặt.
Lúc này, dù ta có ngốc đến đâu cũng cảm thấy hơi quá thân mật rồi.
“Đủ rồi.”
Thẩm Nhạn Bạch không vui, giọng hơi ấm ức:
“Sư tôn, vẫn chưa xong mà.”
“Còn chỗ này nữa.”
Hắn nhìn thẳng, mắt không hề dao động.
Ngược lại, ta lại có cảm giác mình đang suy nghĩ nhiều quá.
Cảm giác mát lạnh chạm đến vành tai, lập tức bị ngón tay hắn chà nhẹ, ma sát đến nóng bừng.
Thẩm Nhạn Bạch khẽ thở dài bên tai ta:
“Sư tôn, con côn trùng này thật độc ác, sao ngay cả tai người cũng không tha?”
Hệ thống im hơi lặng tiếng suốt mấy ngày bỗng cười lạnh hai tiếng:
【Hừ hừ.】
Ta lờ nó đi, vội vàng phụ họa với Thẩm Nhạn Bạch:
“Trước đây còn có con côn trùng nào cắn cả môi ta nữa, đau chết đi được!”
14
Quả nhiên, lời nói thành điềm.
Tối hôm đó thật sự có côn trùng cắn môi ta.
Sáng sớm khi cùng Thẩm Nhạn Bạch ăn điểm tâm, hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của ta, ánh mắt tối lại:
“Đáng chết, côn trùng thật sự cắn lên môi sư tôn rồi.”
Sợ hắn lại xung phong bôi thuốc giúp ta, ta nhanh chóng lấy linh nang từ bên hông hắn, tự tìm thuốc bôi.
Không ngờ, trước tiên lại lấy ra một khối ngọc bội.
Hoặc có thể nói, nửa khối.
Ta tháo khối ngọc loan phượng bên hông mình, ghép nó với khối ngọc bàn long của hắn.
Viên châu ở giữa vừa vặn khớp lại với nhau.
“Lúc trước tặng ta chẳng phải nói chỉ lấy được một cái thôi sao?”
Đây là vật nhỏ Thẩm Nhạn Bạch mang về sau lần đầu tiên xuất môn lịch luyện.
Ta thấy nó không có linh lực dao động, chỉ là một khối ngọc bình thường, nên liền nhận lấy.
“Không dám đeo cùng sư tôn, nên cứ để đó cho bụi bám mà thôi.”
Thẩm Nhạn Bạch lấy lại ngọc long từ tay ta, ánh mắt hơi trầm xuống.
Ta vỗ vỗ đầu tiểu cẩu nhà mình:
“Giờ đừng có bướng bỉnh nữa, thích thì đeo, sư tôn không để ý mấy thứ này đâu.”
“Muốn sư tôn đeo giúp.”
Quả là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Còn cách nào khác đây? Chỉ có thể chiều chuộng thôi.
Nhưng khi giúp Thẩm Nhạn Bạch đeo ngọc bội, ta bỗng nhiên nhớ ra một chuyện mình đã quên mất.
“Lần trước xuống núi đã hứa mang quà về cho ngươi, ta quên mất rồi!”
Thẩm Nhạn Bạch khẽ cười, ánh mắt rơi xuống đôi môi ta:
“Sư tôn đúng là hồ đồ, lễ vật ta đã nhận rồi.”
“Hả?”
Ta vò đầu suy nghĩ, nhưng hoàn toàn không nhớ ra.
Thôi vậy, chuyện nhớ nhung gì đó, cứ để đồ đệ lo là được.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com