Chương 3
15
Quả thật, ta đã quên mất một chuyện lớn.
Việc Thẩm Tử Thanh nhờ ta giúp, ta quên khuấy đi mất.
Khi hắn tìm đến, ta vẫn còn đang nằm trong hoa viên đọc sách.
Thẩm Nhạn Bạch thì ở bên cạnh lột nho cho ta.
Tay hắn nhanh đến mức ta còn chưa kịp nhai xong, đã bóc xong quả tiếp theo đặt đến bên miệng ta rồi.
Ta vừa há miệng định cắn thì bị tiếng hét giận dữ của Thẩm Tử Thanh làm giật mình, cắn phải lưỡi.
“Tịch Ninh! Ngươi!”
“Rõ ràng nói sẽ đến giúp ta, ta chờ dưới núi hai ngày rồi, vậy mà ngươi ở đây ăn nho!”
“Tránh xa sư tôn của ta ra.”
Thẩm Nhạn Bạch vừa chắn giữa ta và Thẩm Tử Thanh, vừa nhanh chóng tụ thủy thành băng, muốn tách miệng ta ra để chườm lưỡi.
Ở đây còn có người mà!
Ta vội vàng ấn tay hắn xuống:
“Không sao, chỉ cắn nhẹ một cái, giờ lành rồi.”
Thẩm Tử Thanh: “……”
“Tịch Ninh, khi nào thì ngươi nhận đồ đệ vậy? Sao không nói với ta!”
Hỏng rồi! Sao hai người này lại chạm mặt nhau chứ?
Giọng Thẩm Nhạn Bạch âm trầm:
“Ta cũng muốn hỏi sư tôn, người mà ngài ‘chưa từng nhắc tới’ này, rốt cuộc là ai?”
Tiểu tổ tông của ta ơi! Đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa mà!
16
Ta vội vàng đuổi Thẩm Nhạn Bạch đi làm việc tốt hôm nay.
Sau đó kéo Thẩm Tử Thanh qua một bên giải thích:
“Hắn khá sợ người lạ, ban đầu ta chỉ định nuôi chơi thôi, nên không nói với ngươi.”
Vì hệ thống, ta không thể tiết lộ chuyện trọng sinh cũng như nhiệm vụ của mình.
Chỉ có thể bịa một cái cớ lừa hắn trước.
May mắn, tiểu thanh mai của ta tâm tư đơn thuần, không những không nghi ngờ, mà còn muốn tặng quà gặp mặt muộn cho Thẩm Nhạn Bạch.
Thật sự, ta khóc mất.
Chỉ là, dường như sau khi ra ngoài một chuyến, tâm trạng Thẩm Nhạn Bạch càng tệ hơn.
Ánh mắt nhìn ta và Thẩm Tử Thanh như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Ta không cần đồ của hắn.”
Thẩm Tử Thanh cầm khối linh ngọc thượng phẩm, đứng đó lúng túng.
Ta nháy mắt ra hiệu với tiểu đồ đệ cố chấp.
Hắn không hề động lòng, còn nhấc khối ngọc long bên hông lên khoe khoang:
“Ta có ngọc của sư tôn, không cần của ngươi.”
Cái đó vốn là của ngươi mà! Ngươi tỉnh táo lại cho ta!
Thẩm Tử Thanh cũng vừa lúc nhìn thấy khối ngọc phượng bên hông ta, sắc mặt lập tức sa sầm:
“Tịch Ninh, ngươi và hắn rốt cuộc là quan hệ sư đồ, hay là…”
Ta lập tức giật lấy khối linh ngọc từ tay Thẩm Tử Thanh, cười gượng:
“Ngươi không cần nhưng ta cần!”
“Đừng ồn nữa, đừng ồn nữa!”
“Đều là người một nhà cả mà…”
Thẩm Nhạn Bạch: “Ta chỉ cùng sư tôn là một nhà.”
Thẩm Tử Thanh: “Ai cùng hắn là một nhà chứ!”
Thẩm Tử Thanh: “?”
17
Thẩm Tử Thanh tìm đến ta, muốn ta hợp sức cùng hắn lấy lại Đồng Tâm Kiếm của gia tộc bị thất lạc ở Yến Sơn.
Lên đường còn cần bẩm báo với sư môn, hắn phải lưu lại Tê Hồ phong một đêm.
Khi Thẩm Nhạn Bạch nói muốn ở chung phòng với Thẩm Tử Thanh, ta cũng không nghĩ nhiều.
Hắn vốn luôn ngoan ngoãn, chắc hẳn là hết dỗi rồi, đang chủ động làm lành đây.
Nhưng Thẩm Tử Thanh vẫn còn tức giận:
“Hừ, vậy chẳng phải tối nay ta phải mở một mắt mà ngủ sao?”
Hắn có mở mắt ngủ hay không ta không biết.
Chỉ biết khi ta nằm trên giường, hai mắt mở trừng trừng, chẳng buồn ngủ chút nào.
Ta tu luyện thuật pháp hệ băng, nhiệt độ cơ thể thấp hơn người thường rất nhiều.
Không có Thẩm Nhạn Bạch giúp ta sưởi ấm, giường chiếu đều lạnh như băng.
Có chút không quen.
Lăn qua lộn lại ngủ không được, ta lại lo hai người kia cãi nhau.
Bèn khoác áo ngoài, lặng lẽ đến điện bên.
Vừa bước đến cửa phòng, bên trong vang lên một tiếng “rầm” trầm đục.
Giống như có vật nặng đổ xuống đất.
“Thẩm Tử Thanh, phế đi tay cầm kiếm của ngươi, ngươi còn có thể…”
Trong lòng ta hoảng hốt, chưa nghe rõ lời hai người tranh cãi đã lập tức đẩy cửa vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến ta nín thở.
Bốt đen giẫm lên cổ tay trắng nõn, bị ép xuống sàn gỗ, phát ra tiếng răng rắc khiến người ta tê răng.
Thẩm Nhạn Bạch đứng quay lưng về phía ta, khi xoay người lại, sắc mặt trắng bệch, hoang mang vô thố.
Nếu không phải Thẩm Tử Thanh còn cuộn tròn dưới đất, đau đến mặt mũi méo xệch, ta còn tưởng kẻ bị ức hiếp là hắn.
Ta đè nén cơn giận, đẩy Thẩm Nhạn Bạch ra, nâng Thẩm Tử Thanh mồ hôi lạnh ròng ròng lên giường, kiểm tra thương thế.
“Sư tôn, là hắn mắng con là chó điên trước.”
Thẩm Nhạn Bạch quỳ xuống bên ta, kéo tay áo ta, nước mắt rơi không dứt.
Thấy ta không quan tâm hắn, chỉ chăm chăm lo cho Thẩm Tử Thanh, giọng hắn dần trở nên cố chấp:
“Nhưng rõ ràng, con chỉ là tiểu cẩu ngoan ngoãn của sư tôn mà~”
Thậm chí, giọng hắn còn vút lên một chút, tựa như thật sự là một chú chó ngoan đáng thương.
Thẩm Tử Thanh vốn đang nhăn nhó vì đau, nay bị chọc tức đến bốc khói:
“Ta không muốn nhìn… thấy hắn…”
Ta không nhìn Thẩm Nhạn Bạch nữa, lần đầu tiên dùng giọng điệu nghiêm khắc nhất:
“Thẩm Nhạn Bạch, cút ra ngoài.”
18
Sau khi Thẩm Nhạn Bạch đi, ta lập tức thu lại sắc mặt nghiêm khắc.
Thúc giục hệ thống mau nhả linh dược ra.
Tốn trọn một nghìn đóa tiểu hồng hoa, ta mới chữa lành cổ tay cho Thẩm Tử Thanh.
“A, không đau chút nào nữa, vết giày cũng chẳng còn?”
Hắn xoay cổ tay, đôi mắt hạnh tròn xoe nghi hoặc nhìn ta.
Ta cười gượng: “Linh đan diệu dược của sư tôn ngươi, thần kỳ chứ?”
“Thì ra là vậy!”
Thẩm Tử Thanh giãn chân mày, tiện tay nhận lấy chén trà ta đưa.
Ta suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở lời:
“Tử Thanh, ta thay hắn xin lỗi ngươi.”
“Xin lỗi.”
Thẩm Tử Thanh nghe xong suýt sặc nước.
Lông mày liễu nhíu lại, giọng bất mãn:
“A Ninh, ngươi thay hắn xin lỗi ta?”
“Không cần! Ta không chấp nhặt với chó điên.”
Ngực ta nghẹn lại, kiềm chế cảm giác bực bội vì danh xưng kia:
“Đồ đệ có lỗi, sư tôn tất nhiên phải chịu trách nhiệm.”
“Nhưng, ngươi cũng thành thật khai báo cho ta, có phải ngươi trêu chọc hắn trước không?”
Sắc mặt Thẩm Tử Thanh trắng bệch, hồi lâu mới miễn cưỡng mở miệng:
“Ta chỉ nhắc đến chuyện lúc nhỏ của chúng ta, rồi… có mắng hắn vài câu.”
“Nhưng ngươi có biết hắn nói gì không? Hắn nói về ngươi…”
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng “bịch”.
Giọng nói nghẹn ngào, đáng thương của Thẩm Nhạn Bạch vang lên:
“Sư tôn…”
“Sư tôn…”
“Cầu xin người… đừng mặc kệ con…”
Ta lao ra vài bước, mở cửa phòng.
Thẩm Nhạn Bạch mềm oặt ngã vào chân ta, máu trên cổ tay nhuốm đỏ giày trắng.
Ánh trăng trải khắp nhân gian.
Mặt đồ đệ của ta, trắng nhợt như tuyết.
“Sư tôn, con đã nói sẽ không để người khó xử mà.”
19
“Ngươi đúng là không làm ta khó xử.”
“Mà là đặc biệt muốn… giết chết ta!”
Lần đầu tiên trong đời ta chửi thề, dành trọn cho đồ đệ đi tìm đường chết của ta.
Thẩm Nhạn Bạch nắm lấy tay ta uống thuốc, cổ tay quấn băng còn rỉ chút máu.
“Ngươi có thể bớt làm loạn không, để tay xuống!”
Hắn ngoan ngoãn hạ tay, sau đó giả bộ vừa mới nhìn thấy Thẩm Tử Thanh bên cạnh bàn, cúi đầu áy náy:
“Thẩm sư bá, xin lỗi vì làm người bị thương, bây giờ con trả lại một tay cho người, có thể tha thứ cho tiểu điệt không?”
Thẩm Tử Thanh nghe hai chữ sư bá, mắt tối sầm.
Nhưng nhớ lại vết thương sâu tận xương vừa nãy, cơn giận lại bốc lên.
Lẩm bẩm: “Người không thể chấp nhặt với chó điên… Hắn là tiểu bối, là bệnh nhân…”
Ta vừa đút thuốc xong, nghe thấy hắn lại lảm nhảm, lập tức đá hắn ra ngoài.
Nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng có mắng hắn là chó điên nữa, hắn sẽ không vui đâu.”
Thẩm Tử Thanh lập tức không phục, giọng chua loét:
“Ai mà có đồ đệ quý hóa như ngươi chứ? Linh dược của ngươi đâu? Đưa hắn uống nhiều vào, trị bệnh điên của hắn!”
Ta nghẹn lời, bịa ra một lời nói dối thiện ý:
“Thực ra linh dược là A Nhạn kiếm được cho ta, ta lén dùng cho ngươi đấy.”
“Ngàn vạn lần đừng để hắn biết ngươi đã khỏi, không thì lại làm ầm lên.”
Thẩm Tử Thanh ôm tay kêu rên: “Hắn không thể giẫm gãy tay ta nữa chứ?”
Ta cố tình hù hắn: “Chưa biết được đâu, ngươi cẩn thận lời nói đi.”
Linh dược là do tiểu hồng hoa đổi, nói nghiêm túc thì đúng là Thẩm Nhạn Bạch kiếm được.
Không cho Thẩm Tử Thanh lộ ra, là sợ Thẩm Nhạn Bạch suy nghĩ nhiều.
Hắn nhiều tâm tư như vậy, ta thực sự sợ hắn phát hiện ta đang dùng hắn để đổi tiểu hồng hoa, rồi lại cố tình chống đối ta.
Nhưng, chuyện xui xẻo vẫn xảy ra.
Vừa tiễn Thẩm Tử Thanh về phòng, bước vào cửa Thẩm Nhạn Bạch, hệ thống liền vang lên tiếng cảnh báo chói tai:
【Đù mé! Hệ thống chủ vừa cập nhật cốt truyện, phát hiện Thẩm Nhạn Bạch có khuynh hướng hắc hóa.】
【Xác định chúng ta gian lận, trừ đi một nửa tiểu hồng hoa!】
Nghe đến đây, lòng ta bình thản đóng cửa.
Thậm chí còn thở phào: “May quá, không bị trừ hết.”
Giây tiếp theo, ta lao đến trước mặt Thẩm Nhạn Bạch.
Hung hăng bóp má hắn.
A a a a a a, Thẩm Nhạn Bạch đáng chết!
Nhiệm vụ chết tiệt của ta!
“Ngươi định lấy gì để trả chỗ tiểu hồng hoa ngươi thiếu hả!”
20
Thẩm Nhạn Bạch vẫn chưa biết vì sao ta tức giận.
Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, để ta tùy ý nắn bóp, vo tròn bóp dẹp.
Đợi ta nguôi giận, hắn lại vén chăn lên, ý mời gọi rõ rành rành.
“Sư tôn, ta đã sưởi ấm ổ rồi~”
Âm thanh hệ thống Tiểu Hồng Hoa +1 miễn cưỡng xoa dịu ta.
Đương nhiên không phải vì ổ chăn hắn sưởi ấm rất thoải mái, làm ta vừa nằm xuống đã mơ màng muốn ngủ.
Bất chợt, một vòng tay siết chặt quanh eo ta.
Bên tai vang lên giọng thì thầm mê man:
“Sư tôn, Thẩm Tử Thanh nói rằng khi còn nhỏ, người đã hứa sẽ gả cho hắn.”
Ta: “Quả thực có chuyện này.”
Cánh tay kia lập tức siết chặt hơn.
Ta nhẹ giọng giải thích: “Chỉ là lời trẻ con nói đùa mà thôi.”
“Hắn còn nói, người nhận ta làm đồ đệ, chỉ là để nuôi chơi cho vui.”
Ta hoàn toàn tỉnh táo.
Chẳng phải Thẩm Tử Thanh đã hứa với ta, rằng cuộc nói chuyện giữa chúng ta tuyệt đối sẽ không để Thẩm Nhạn Bạch biết sao?
Trước đây miệng hắn không kín lắm à!
Lời nói dối đã bắt đầu, thì không thể có điểm dừng. Ta chỉ có thể tiếp tục tìm cách lấp liếm:
“Ta gạt hắn thôi. Sư tôn là lần đầu làm sư tôn, tuy có chút sơ suất, nhưng thái độ vẫn rất nghiêm túc mà.”
Thẩm Nhạn Bạch không nói gì nữa, hơi thở nhè nhẹ phả bên tai ta.
Khi ta sắp chìm vào giấc mộng sâu hơn—
Hình như ta lại nghe thấy gì đó.
“Sư tôn lừa ta.”
“Kiếp trước, người rõ ràng… đã kết đạo lữ với hắn.”
“Ta không cho phép…”
Những lời nỉ non, những cảm xúc vấn vít si mê, cuối cùng đều tan biến vào màn đêm sâu thẳm.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com