Chương 5
29
Đêm trở về Tê Hồ Phong, như thường lệ, Thẩm Nhạn Bạch lại chui vào giường ta.
Lúc hắn hừ nhẹ rồi vòng tay ôm lấy eo ta, ta liền mạnh mẽ đẩy hắn ra.
“A Ninh, đồ đệ này của ngươi, đối với ngươi tuyệt đối không phải tình nghĩa thầy trò!”
Lời nhắc nhở của Thẩm Tử Thanh trước lúc chia tay cứ văng vẳng trong đầu ta.
Còn nữa… mỗi khi da thịt chạm nhau, ta luôn nhớ lại cảm giác run rẩy khi thần hồn giao triền.
Những năm qua, ta đã quá dung túng Thẩm Nhạn Bạch rồi.
Trên đời này làm gì có sư đồ nào mỗi đêm lại quấn lấy nhau trên giường như vậy?!
Dù có vì nhiệm vụ đi nữa, ta cũng quá mức không biết liêm sỉ rồi!
Bị ta đẩy ra, hốc mắt Thẩm Nhạn Bạch hơi đỏ lên:
“Ta chỉ muốn giúp sư tôn, sư tôn không vui sao?”
Hắn cụp mi che đi sóng ngầm trong mắt, ngoan ngoãn nắm lấy tay ta, áp vào má mình.
Ta gian nan rút tay ra, quay mặt đi, không nhìn hắn.
“A Nhạn, ngươi đã không còn là tiểu hài tử nữa rồi.”
“Ta không thể mãi dung túng ngươi.”
“Sư tôn, A Nhạn đã hiểu.”
Lưu lại một câu nói đầy cô quạnh, Thẩm Nhạn Bạch đẩy cửa rời đi.
Ta vuốt ve chăn đệm vẫn còn vương chút hơi ẩm từ nước mắt hắn, lòng bỗng dưng quặn thắt, trằn trọc suốt đêm.
Hôm sau, Thẩm Nhạn Bạch lại đến tẩm thất của ta.
Hắn nâng một bát ngọc trắng, ngoan ngoãn đưa đến bên môi ta:
“Sư tôn, thể chất người hàn, đây là canh an thần A Nhạn đặc biệt nấu cho người.”
“Uống vào rồi sẽ không còn sợ lạnh nữa.”
Sợ hắn sẽ đút ta uống, ta vội nâng bát lên, một hơi cạn sạch.
“Sư tôn đã uống rồi, ngươi… lui xuống đi.”
Thẩm Nhạn Bạch thu chân đang quỳ bên giường lại, khóe môi khẽ nhếch lên đầy thích thú.
Mi mục thanh nhuận ánh lên ý cười, tăng thêm vài phần yêu dật.
“Sư tôn, mộng đẹp nhé.”
—
30
Ta thật sự đã có một giấc mộng đẹp.
Trong mộng, Thẩm Nhạn Bạch vẫn còn là một tiểu đoàn tử, ta dẫn hắn xuống nhân gian, cùng nhau dạo hội Hoa Triêu.
Hắn nắm lấy tay ta, từng tiếng từng tiếng gọi “sư tôn”.
Giọng nói mềm mại, khiến lòng người bất giác tan chảy.
“Sư tôn, ta muốn đèn thỏ con kia!”
“Sư tôn, bánh có viền lá sen này ngon lắm, người cũng ăn đi!”
“Sư tôn, ta muốn mãi mãi ở bên sư tôn, người đã ước nguyện gì thế?”
…
Cảnh tượng bỗng chuyển đổi, một võ trường rộng lớn.
Thiếu niên Thẩm Nhạn Bạch giành ngôi quán quân trong kiếm tỷ, sợi tóc bên trán hơi ướt mồ hôi, bị gió nhẹ nhàng nâng lên.
Khi đôi mắt sáng trong của hắn nhìn về phía ta, nó ánh lên niềm hân hoan rực rỡ.
Vượt qua tiếng hoan hô vang trời, hắn lao thẳng vào lòng ta.
Không còn chút kiêu ngạo trên đài, chỉ khe khẽ làm nũng:
“Sư tôn, cổ tay ta đau quá…”
Ta muốn xoa đầu hắn, nhưng tay lại chạm vào khoảng không.
Thẩm Nhạn Bạch lúc này đã trưởng thành, dáng người cao ráo, lưng thẳng tắp, thế nhưng lại uất ức trốn trong phòng tắm của ôn trì, vụng về vò giặt y phục.
Bị ta phát hiện, hắn vội vàng né tránh ánh mắt, hai má đỏ bừng.
Sau đó, ánh mắt mông lung, biến thành Thẩm Nhạn Bạch khi đã hai mươi tuổi.
Ngày hắn đội mũ trưởng thành, lần đầu tiên uống rượu.
Quấn lấy ta đòi ăn anh đào.
Ta tìm khắp cả Vấn Kiếm Tông, chỉ tìm được một nửa.
Chỉ tìm được một quả đào.
Lúc này, ta nhìn quả đào trong tay, rồi lại nhìn Thẩm Nhạn Bạch đang cười ngây dại, đột nhiên nhớ ra điều sắp xảy ra tiếp theo.
Ta hoảng hốt lùi lại, nhưng vẫn bị hắn túm chặt cổ tay.
Không! Sao trong mộng vẫn phải trải qua một lần nữa, ta vẫn không trốn thoát được chứ!
“Sư tôn, ta muốn ăn… anh đào…”
…
Môi ta sưng đỏ, tiếp tục lạc bước trong cơn mộng xoay vần.
Hai trăm năm, dài đằng đẵng, lại ngắn ngủi tựa như một cái chớp mắt.
Tất cả ký ức của ta, đều bị Thẩm Nhạn Bạch chiếm cứ.
Hắn giống như một mầm cây mọc ra từ kẽ đá, điên cuồng đâm chồi trong trái tim đã lạnh cứng của ta, từng chút từng chút, vươn thành đại thụ che trời.
Ta còn đang cảm thán bóng cây trong mộng, đã bị dây leo quấn chặt.
Một sợi dây quấn lấy môi ta, nhánh cây nhỏ nhoi mạnh mẽ chen vào giữa môi ta.
Ta: “?”
Ngay giây phút sắp nghẹt thở.
Ta đột ngột mở bừng mắt.
Trọng lượng đang đè lên người ta bỗng dưng nhẹ hẳn.
Môi bị ai đó cắn một cái, kẻ đầu sỏ cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên.
Ánh trăng ngoài cửa sổ lạnh lẽo phủ lên gương mặt hắn một tầng sương băng.
Đôi môi đỏ bị thấm nước càng thêm nổi bật, khẽ mở khẽ khép, lời nói phóng đãng mê hoặc:
“Sư tôn, cuối cùng người cũng tỉnh.”
“Không uổng công A Nhạn hết sức… đánh thức người.”
Ta nhìn xuống cổ tay, cổ chân đang bị khóa bởi dây trói linh thuật thu nhỏ.
Trong cơn giận dữ, ta giận dữ hơn.
“Nghịch đồ!”
“Ngươi lại đang giở trò gì… A!”
Khóe miệng… đau quá…
“Sư tôn, chỗ này bị nứt rồi.”
Hắn dùng ngón tay thon dài chạm vào môi ta, cảm giác ngưa ngứa pha lẫn chút đau nhói.
“Độc trùng ở Ma Vực, quả nhiên còn lợi hại hơn tiên giới một bậc.”
Một tia sấm sét bổ xuống đầu ta, ta hoàn toàn hóa thành tro tàn.
Những điều kỳ quặc trước đây, cuối cùng cũng liên kết thành một chuỗi.
“Trước kia… đều là ngươi!”
Vết hồng ngân bên cổ, cơn đau nhói nơi vành tai, còn cả về sau…
Tất cả đều là do nghịch đồ này gây ra!
Thẩm Nhạn Bạch cười đến ngọt ngào:
“Sư tôn, cuối cùng cũng nhận ra rồi.”
“Vậy phải thưởng gì cho sư tôn đây?”
Vừa dứt lời, ánh trăng bên ngoài đột nhiên từ trắng chuyển thành đỏ, yêu khí nồng đậm quấn quanh hắn.
Ta không chịu nổi mà khép hờ mắt.
Đến khi mở ra, trên trán Thẩm Nhạn Bạch đã xuất hiện đồ án yêu ma màu đỏ thẫm.
…?
Khoan đã, hình như có chỗ nào đó sai sai?
Một cánh, hai cánh, ba cánh, bốn cánh, năm cánh…
…
Nhà ai có ma văn là một đóa hoa đỏ chứ hả?!
31
Ta nhịn không được mà bật cười khẽ.
Người trên thân ta bỗng nhiên giận dữ, siết chặt cổ ta.
Dục vọng mãnh liệt cuộn trào, như thể muốn nuốt chửng ta trong tàn nhẫn.
Ta vẫn mỉm cười với hắn, nhưng lời thốt ra từng chữ lại đâm thẳng vào tim:
“Ngươi không phải đồ đệ của ta.”
“Hắn sẽ không đối xử với ta như vậy, cũng không dám làm vậy với ta.”
Người trên thân sững sờ, lực đạo trên tay hơi lỏng, liền bị ta lật ngược, đè xuống dưới, chế trụ lấy gương mặt hắn.
“Sư tôn thích ở trên thì cứ nói thẳng là được, không cần dùng lời lẽ đó để dọa ta.”
“Ta sẽ thỏa mãn sư tôn.”
Ta: “……”
Hắn có thể đừng câu nào cũng kéo lệch trọng tâm câu chuyện không?!
Một chút khí tức sát phạt cũng chẳng còn!
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.
Thẩm Nhạn Bạch ôm lấy gương mặt hơi đỏ ửng, ánh mắt nhìn ta càng thêm nóng rực:
“Sư tôn, mạnh tay chút nữa đi~”
“Đừng dùng gương mặt của đồ đệ ta mà nói mấy lời đó!”
Ta ấn huyệt thái dương đang đau nhức, lặng lẽ niệm vài câu Thanh tâm chú để giữ vững đạo tâm.
Tay còn lại bóp lấy nửa khuôn mặt Thẩm Nhạn Bạch, uy hiếp:
“Đừng giả vờ nữa, mau khai ra, ngươi rốt cuộc đã đưa hắn đi đâu?!”
Hắn nghiến răng: “Ta chính là Thẩm Nhạn Bạch!”
Ta vẫn không mảy may dao động: “Nhưng không phải là đồ đệ của ta.”
Lời ta triệt để chọc giận người dưới thân.
Mắt hắn đỏ bừng, vung cánh tay dài, mạnh mẽ kéo ta xuống áp sát vào hắn.
Giọng nói chứa đầy vặn vẹo và không cam lòng:
“Sư tôn, ta cũng là hắn, vì sao người không chịu đối diện với sự thật?”
“Cái tên đồ đệ nhát gan kia, hắn không quay lại được nữa.”
“Hắn đã tự nguyện giao lại thân thể cho ta, chỉ để ta có thể giữ người lại bên cạnh.”
Ý thức ta trống rỗng trong chốc lát, toàn thân mất đi sức lực, không còn giãy dụa.
Thẩm Nhạn Bạch càng ôm ta chặt hơn, dán bên tai ta, cắn răng thấp giọng như rắn độc:
“Tỉnh táo lại đi, cái kẻ giả bộ thanh cao, chính trực kia, sau lưng không biết đã làm bao nhiêu giấc mộng táng tận lương tâm đối với sư tôn đâu.”
“Hắn và ta, đều cùng là loại dơ bẩn như nhau…”
32
Trong thân xác đồ đệ ta, có hai linh hồn.
Một là tiểu Thẩm Nhạn Bạch mà ta đã nuôi dưỡng từ năm sáu tuổi.
Một là Thẩm Nhạn Bạch đã giết ta, rồi lại theo ta trọng sinh trở về, nhưng đã bị hắc hóa.
Chẳng trách Tế Tuyết Kiếm lại sớm nhận chủ như vậy.
Chẳng trách đồ đệ ta luôn thất thường, đôi khi bướng bỉnh vô cớ.
Thì ra từ trước đến nay, luôn có hai người tồn tại!
【Hiện tại không còn hai người nữa đâu, ký chủ.】
【Tiểu Bạch đã giao thân thể cho Đại Bạch rồi, trong tình huống này, Đại Bạch sẽ không cho hắn cơ hội xuất hiện trở lại.】
Dùng một câu “Ta chỉ có một đồ đệ” khiến Thẩm Nhạn Bạch tức giận bỏ đi, hệ thống rốt cuộc mới dám ló mặt ra.
Bông hoa nhỏ đỏ thẫm chỉ còn ba cánh, co ro tội nghiệp trong lòng bàn tay ta.
【Ký chủ, dường như nhiệm vụ của chúng ta đã bại lộ rồi.】
【Trước khi người tỉnh lại, Thẩm Nhạn Bạch đã lôi ta ra khỏi thức hải, suýt nữa thì giết ta đấy!】
Ta khẽ cười, nhéo một cánh hoa đe dọa:
“Nói, có phải ngươi đã tiết lộ gì với hắn không?!”
【Ký chủ, sao ngay cả người cũng dùng cách này với ta chứ!】
Giọng điện tử của tiểu hồng hoa cũng run rẩy:
【Ta nói, ta nói! Thẩm Nhạn Bạch không biết từ đâu phát hiện ra sự tồn tại của ta, sau đó ép ta khai ra nhiệm vụ. Bây giờ hắn hoàn toàn phản nghịch rồi, hắn muốn huyết tẩy toàn bộ tu chân giới, quét sạch điểm công đức của người!】
Nghe đến đây, ta không kìm được phẫn nộ, chỉ hận không thể lôi tên hỗn trướng kia về, bóp nát mặt hắn.
“Phản đồ! Chẳng qua chỉ lừa hắn làm hai trăm năm chuyện tốt, có cần thù lâu như vậy không?!”
【Ký chủ, hay là người cầu xin hắn đi, chỉ cần hắn tiếp tục làm việc thiện, chúng ta vẫn có cơ hội…】
Ta cười lạnh: “Hừ, sáu vạn điểm công đức của hắn đều là ở chỗ ta mà có, cầu hắn sưởi ấm giường cho ta sao? Ta sợ hắn ôm ta chết mất…”
Hệ thống: 【……】
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com