Chương 1
1.
Chuyện đầu tiên tôi làm sau khi trọng sinh là đi tìm Giang Dục.
Lúc tìm được anh, anh kế Tống Lâm Diễn đang tra tấn anh.
Mấy nam sinh đè Giang Dục lên bồn rửa tay.
Dáng vẻ nhẹ nhàng lịch sự hàng ngày của Tống Lâm Diễn đã hoàn toàn biến mất, anh ta lúc này không khác gì một con chó điên, anh ta thấm ướt chồng bài thi max điểm của Giang Dục rồi dán lên mặt anh.
Giang Dục khó khăn hô hấp, đau khổ giãy dụa.
“Giữ nó lại cho ông, cả đám chưa ăn cơm à?”
“Dừng tay!”
Tôi xông vào nhà vệ sinh nam, lấy đống giấy ướt nhẹp ở trên mặt Giang Dục xuống.
Anh há to miệng hô hấp, đôi mắt đỏ bừng, ánh mắt nhìn tôi tàn độc hung ác.
Ánh mắt này…
Rất giống với ánh mắt của ông chủ Giang thành công nhưng vừa điên vừa ác.
Thấy là tôi, Giang Dục ngẩn người, sự liều lĩnh trong mắt đột nhiên biến mất.
“Mấy người thả cậu ấy ra!”
Các nam sinh cẩn thận quan sát sắc mặt Tống Lâm Diễn.
Tống Lâm Diễn cầm kính không gọng trên bồn rửa tay lên đeo vào, mỉm cười dịu dàng với tôi, lại quay về với dáng vẻ học sinh tốt thường ngày.
Tôi đã từng bị anh ta lừa gạt như vậy.
“Điếc hết sao, công chúa nhỏ nhà tôi muốn các cậu thả cậu ta ra.”
Các nam sinh buông Giang Dục ra.
Tôi đỡ lấy cánh tay Giang Dục: “Bạn học, cậu không sao chứ? Cậu có cần đến bệnh viện không?”
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Dục nhìn thẳng vào tôi, không hiểu sao tôi lại cảm thấy hoảng hốt.
“Hinh Hinh, anh trai khuyên em nên tránh xa thằng nhãi này ra.”
“Bà mẹ chết sớm của nó bán da bán thịt kiếm tiền, nó bẩn như mẹ nó vậy!”
Ầm…
Giang Dục đột nhiên xông lên đấm thẳng vào mặt Tống Lâm Diễn.
Tống Lâm Diễn lau máu mũi, mắt trợn to đến mức muốn rách ra, giận dữ hét lên: “Mày dám đánh tao… Mày muốn chết sao!”
“Đè nó xuống cho tao!”
Giang Dục một chọi sáu nhưng lại chiếm lợi thế.
Chuyện này không thể làm lớn, tôi đi đến ngăn cản.
Nắm đấm của Giang Dục đang lao đến dừng lại trước chóp mũi tôi.
Tình hình vô cùng hỗn loạn, không biết vì sao tôi lại bị Giang Dục đặt lên bồn rửa tay.
Anh ôm lấy tôi bảo vệ ở bên dưới.
Nắm đấm của mấy người Tống Lâm Diễn rơi xuống trên người anh, anh chịu không ít đấm đá.
“Bạn học… Cậu thả mình ra.”
“Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn chờ đi.”
Không phải, cậu cấn vào tôi rồi.
2.
Chúng tôi bị mời phụ huynh.
Chỉ có Giang Dục là không có phụ huynh, một mình đối mặt với sự trách móc của bố mẹ mấy cậu ấm kia.
“Thầy, thầy nhìn xem nó đánh con tôi thành cái dạng gì rồi!”
“Lúc trước nói nhận nó vào đây học là tôi đã không đồng ý rồi! Học giỏi thì làm gì chứ, con của cái thứ kia thì cũng nát từ trong ra mà thôi!”
“Đuổi học nó!”
Vẻ mặt Giang Dục không cảm xúc, quay đầu sang nhìn bọn họ, khí thế của anh mạnh mẽ, bọn họ đều không dám nói thêm gì.
Giáo viên hỏi: “Là ai ra tay trước?”
Các nam sinh đều nói là Giang Dục.
Mẹ tôi lau máu mũi cho Tống Lâm Diễn, lạnh giọng nói: “Không đến mức đuổi học, nhưng học sinh hư bạo lực thế này không đủ tư cách để tranh vị trí học sinh ba tốt với con trai tôi.”
“Tổng giám đốc Trương nói đúng, vẫn phải ghi lại để xử phạt.”
Tống Lâm Diễn nhìn về phía Giang Dục, ánh mắt ác độc lại đắc ý.
Tại sao Giang Dục không giải thích, là biết có nói gì cũng không có người tin sao?
Trong đầu tôi hiện lên cảnh thiếu niên tuyệt vọng cầu xin tôi hãy tin anh…
Kiếp trước, vì Giang Dục không được thi nên Tống Lâm Diễn đạt giải nhất vật lý.
Mẹ tôi rất vui, mở tiệc ở hội trường trong trường.
Giang Dục xông đến, cầm dao đâm Tống Lâm Diễn bị thương.
Tống Lâm Diễn ôm vết thương, đẩy tôi về phía Giang Dục: “Hinh Hinh cứu anh! Cứu anh!”
Tôi sợ hãi nắm lấy cổ tay Giang Dục: “Bạn… Bạn học Giang Dục, có chuyện gì từ từ nói, bạo lực không giải quyết được vấn đề, cậu đừng xúc động!”
“Tôi có một em trai, tên Giang Tùy, Tùy Tùy.”
“Nó mới chỉ bảy tuổi, còn chưa biết gì về thế giới này.”
Trên mặt Giang Dục dính máu, trong mắt có nước mắt, tôi cảm thấy ngay cả từng sợi tóc cũng biểu lộ sự đau thương.
“Tống Lâm Diễn đi moto đâm chết nó.”
Tống Lâm Diễn nói: “Không phải tôi làm, cậu đừng có vì muốn lấy tiền bồi thường cho em trai mà đổ oan cho tôi!”
Giang Dục buồn bã cười một tiếng, đẩy tôi ra, nắm lấy cổ áo Tống Lâm Diễn, đâm một dao vào bụng anh ta.
Anh rút dao ra, chuẩn bị đâm thêm nhát nữa thì bị tôi nắm lấy.
Anh nhìn bàn tay nhỏ máu vì cầm vào lưỡi dao của tôi mà ngây người.
“Anh tôi không phải người như vậy… Không cho phép cậu… làm tổn thương người nhà của tôi!”
Lúc đó tôi cho rằng việc mình làm là rất dũng cảm, bảo vệ người nhà là chuyện nên làm.
Giang Dục khi đó như người cạn kiệt tinh thần, mặt xám như tro.
Anh bị đưa đến cục cảnh sát, tuyệt vọng gào thét.
“Cậu ta chính là người như vậy! Đó là con người thật của cậu ta!”
“Trần Nhạc Hinh! Không ai tin tôi, tại sao ngay cả cậu… cũng không tin tôi!”
“Hinh Hinh, đừng nghe cậu ta nói bậy! Cậu ta là người điên!”
Một bên là anh trai bình thường lịch sự dịu dàng, một bên là lưu manh mất khống chế, đương nhiên tôi tin người đầu tiên.
Tống Lâm Diễn không bị thương nặng, nằm viện nửa tháng rồi xuất viện.
Giang Dục bị đuổi học, bị đưa vào trại giáo dưỡng.
3.
Lúc gặp lại Giang Dục đã là chín năm sau.
Lúc đó anh đã trở thành người mới nổi đáng gờm trong giới kinh doanh.
Anh tìm theo chứng cứ, chứng minh là Tống Lâm Diễn đâm chết Giang Tùy.
Tống Lâm Diễn bị tống vào tù.
Điều khiến tôi không ngờ tới chính là…
Năm đó, là mẹ tôi giúp Tống Lâm Diễn hủy đi chiếc xe moto gây nên tai nạn, khiến chân tướng bị chôn vùi.
Cho nên Giang Dục bắt đầu điên cuồng trả thù nhà tôi, khiến công ty của mẹ tôi phá sản.
Mẹ tôi không chịu nổi, trúng gió liệt giường.
Tôi gánh khoản nợ trên trời trên lưng, vì trả nợ mà phải đến quán bar nhảy.
Đến quán bar, tôi bị yêu cầu đổi một bộ quần áo mát mẻ.
“Hinh Hinh, lên bàn nhảy đi.”
Khắp quán bar chỉ có một bàn khách, bọn họ đều là người giàu, trong đó có mấy người là chủ nợ nhà tôi.
Giang Dục cũng ở đó.
Anh ăn mặc chỉnh tề, phong thái hơn người, hững hờ uống rượu, dường như lạnh nhạt với tất cả mọi thứ trước mắt.
Người gọi tôi lên bàn nhảy là Chu Khoan, anh ta từng theo đuổi tôi nhưng bị tôi từ chối.
Việc này là do anh ta sắp xếp.
Tôi xoay người rời đi nhưng bị Chu Khoan nắm chặt cổ tay.
Chu Khoan nhìn tôi với ánh mắt không tốt đẹp gì, ánh mắt anh ta nhìn tôi giống như chuột cống dưới cống vậy, rất bẩn thỉu.
“Hinh Hinh, em thật xinh đẹp, thật hấp dẫn. Anh không có được em nhưng vẫn luôn nghĩ đến em.”
“Hay là thế này đi, một lần một trăm vạn, em để mấy người tụi anh chơi đùa một chút, được không?”
Tôi vô thức nhìn về phía Giang Dục.
Anh lặng lẽ nhìn dáng vẻ nhếch nhác này của tôi.
Buồn cười, sao tôi lại cho rằng người này sẽ cứu mình chứ?
Bốp…
Tôi cầm bình rượu lên đập thẳng vào đầu Chu Khoan, đầu anh ta lập tức chảy máu.
“Mày cho rằng mày vẫn là công chúa nhà họ Trần sao! Mày ỷ ai mà dám làm thế này với ông!”
Tay Chu Khoan lao đến.
Tôi kiên cường nhìn anh ta, thật ra trong lòng rất sợ hãi và tuyệt vọng.
Vào giây phút nguy hiểm nhất, Giang Dục nắm lấy tay Chu Khoan rồi đấm thẳng vào mặt anh ta.
“Cô ấy dựa vào tôi, đủ chưa?”
Đám người này dường như rất sợ Giang Dục, lập tức thu hồi ánh mắt lại, người nào người nấy câm như hến.
Chu Khoan không còn dám lớn lối, cúi đầu khom lưng chịu tội.
“Tổng giám đốc Giang, là tôi có mắt không tròng… Tôi thật sự không biết cô Trần là người của ngài.”
Giang Dục đứng trước mặt tôi, rõ ràng anh đang cười nhưng tôi lại biết anh đang rất tức giận.
Anh giữ lấy gáy tôi, giam giữ tôi trong lồng ngực.
“Buông tay… Anh cũng giống như bọn họ mà thôi! Anh… đồ khốn!”
Ánh mắt Giang Dục trầm xuống, anh cúi người hôn mạnh lên môi tôi.
Đây là nụ hôn đầu của tôi.
Anh hôn rất mạnh, tôi cảm thấy rất đau, rất khó thở.
Một lúc lâu sau anh mới thả lỏng ra một chút để tôi hít thở.
Hô hấp chúng tôi hòa vào với nhau, nhìn rất thân mật.
“Trần Nhạc Hinh, kết hôn với tôi đi.”
Bên tai lạnh buốt, là chuỗi phật châu trên cổ tay anh chạm vào.
Giang Dục đã đeo chuỗi phật châu này từ lâu, nghe nói là để cầu cho em trai yên nghỉ.
Ma quỷ ăn chay niệm Phật lại muốn ép tôi phải gả cho mình.
“Anh điên rồi sao?”
“Đúng vậy, tôi điên rồi, điên nhiều năm rồi.”
Anh tiếp tục hôn tôi, khàn giọng nói: “Em còn chưa trả hết nợ cho tôi, tôi muốn em dùng cả đời này để trả.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com